Ta đang lo lắng nhìn cả bàn đầy đồ ăn, Thanh Sương đi vào nói: "Lý công công đến."
Ta ngẩng đầu lên, Lý Đức Toàn xách một cái hộp thức ăn nhỏ vào, bày ra một bát cháo to, ta nghi ngờ lượng đó đủ làm no một con lợn mẹ sau khi sinh.
"Hoàng thượng nói, nếu nương nương đã thấy cháo ngon thì để nương nương ăn cho đủ." Ông ấy cười híp mắt nói: “Ngài ấy sợ người lạ mang đến nương nương không dám ăn nên đặc biệt bảo nô tài đến."
Mũi ta cay cay.
Lý Đức Toàn hì hì cười, lại hạ giọng nói: "Hoàng thượng còn nói, bảo nương nương yên tâm."
Ta mếu máo, cố gắng kìm nén bản tính hay khóc của mình, sợ mình khóc ra tiếng, đành phải nhét một đống bạc vào tay Lý Đức Toàn để che giấu.
Sau khi Lý Đức Toàn đi, ta vừa ăn vừa khóc, ừng ực ăn hết bát cháo to đó, còn ăn thêm hai cái tiểu long bao mà vừa rồi còn bị ta chê bai.
Sau khi ăn xong, Thanh Sương lau miệng cho ta, Kinh Thước lau nước mắt cho ta. Đúng lúc ta còn đang nấc nghẹn, bên ngoài truyền đến tin tức, Cố Tri Xuân thất lễ trước mặt Hoàng thượng, bị cấm túc một tháng, phạt chép sách gì đó.
Nếu không có câu nói bảo ta yên tâm của hắn, có lẽ lúc này ta đã sợ lắm rồi.
Sao lại có thể như vậy, nước mắt ta vừa mới nén lại đã bắt đầu trào ra, hắn phạt Cố Tri Xuân, lại vì không muốn làm ta sợ nên bảo Lý Đức Toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dung-toan-hoc-tranh-sung-o-hau-cung/3719429/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.