*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Gà Tiền Văn Khuê nhìn mấy món ăn trước mặt, đây là khoai tây và đậu đũa. Người bình thường khi nhìn thấy hai nguyên liệu này, chẳng hạn như lão Hạ sẽ đơn giản cho rằng đó là món khoai tây xào đậu đũa, nhưng không phải, đây là một món Tiền Văn Khuê chưa bao giờ nhìn thấy. Đậu đũa xếp chồng thành một tòa tháp lên đĩa trắng như tuyết, đỉnh tháp phủ lớp bột mỏng và chút ớt đỏ, màu sắc chung hòa rất dễ chịu. Miếng khoai tây bên cạnh cũng vậy, khoai tây cắt thành từng miếng vừa rất đầy đặn, ngon mắt, còn được phủ một lớp bột không rõ là loại bột gì, rắc thêm một ít hành lá thái nhỏ lên trên. “Có cả nước chấm?” Tiền Văn Khuê lẩm bẩm trong miệng, thoạt nhìn dường như dùng để ăn chung khoai tây và đậu đũa. Nước chấm đựng trong chén nhỏ, ngoài việc cho thêm một chút ớt thì không còn gì khác, không rõ là cay hay không cay. “Đây là khoai tây và đậu đũa hấp sao?” Hạ Hiểu Phong thắc mắc? Đồ ăn được tẩm bột mì anh ta chưa ăn nhiều, món duy nhất có thể nhớ đó là món thịt bò hấp bột mì Tứ Xuyên trứ danh. Lúc nhỏ khi trong nhà nấu ăn hấp chỉ đơn giản là hấp, không cho thêm bột như món này. “Đây là khoai tây hấp bột, đậu đũa hấp bột, ăn không hoặc chấm với nước tương.” Lạc Anh giới thiệu.
Miền Bắc rất ít gặp các món hấp, kiếp trước ở trong cung để nấu món này cũng hơi phiền, phải rang gạo rồi xay thành bột mịn, còn thời hiện đại bây giờ đã có rất nhiều loại máy móc xử lý, ví như máy xay sinh tố, hiệu quả cực kỳ tốt. Món hấp này dùng loại bột do Lạc Anh tự chế, phơi khô gạo non sau đó rang với các loại hương liệu trên lửa nhỏ, để nguội rồi nghiền thành bột mịn, đây là quá trình tốn nhiều công sức nhất để làm ra một món thế này. Tiền Văn Khuê tiên phong cầm đũa, anh ta thực sự không thích ăn khoai tây, khi còn nhỏ, những lúc đến mùa đông phải ăn khoai tây hấp, nướng, hầm, ăn nhiều đến mức muốn nôn ra. Anh ta không gạt ớt trên đậu đũa ra vì bà chủ nói có thể ăn, vậy nên anh ta sẽ nếm thử trước. Thông thường đậu đũa sẽ làm món chiên xào, miền bắc thì phơi khô đậu đũa muối dưa chua. Ở quê Tiền Văn Khuê gọi đậu đũa là “đậu dài”, cách phát âm giống như của các từ cao thấp, dài ngắn, chiên rỗng ruột ăn rất ngon, thêm một ít thịt băm thì càng không thể chê. Ăn thử một miếng, Tiền Văn Khuê kinh ngạc ngỡ ngàng không thể tin, đậu đũa bình thường sẽ hơi thô và giòn nhưng miếng đậu đũa hấp bột lại rất dẻo, beo béo, mằn mặn và thoang thoảng mùi hành không biết đến từ đâu, thơm lạ thường! Ăn xong một miếng, Tiền Văn Khuê lại gắp thêm đũa khác, bây giờ anh ta muốn xem thử chấm tương có vị như thế nào. Vừa mới xuất viện nên lão Tiền vẫn phải kiềm chế không được động vào nước chấm có ớt, một trong hai chén nước chấm còn lại có màu đậm hơn và một chén nhạt hơn. Tiền Văn Khuê tùy ý nhúng một cái rồi đút vào miệng, đây là nước chấm chua ngọt, mùi giấm thơm nồng, nhưng khi phối hợp với đậu đũa thì không hề lạc quẻ chút nào, trái lại còn khiến hương vị trở nên tuyệt vời. Lại nhúng vào một chén nước chấm khác, vị mằn mặn thơm thoang thoảng, hình như được pha với chao, vị rất tươi ngon sảng khoái. Tiền Văn Khuê tập trung ăn đậu đũa còn bạn học Tiểu Hạ đánh chén gần hết đĩa khoai tây. Khoai tây ăn có vị như thịt, khi hầm chín mềm húp nước canh càng kích thích vị giác. Nhưng hiện tại lại là khoai hấp bột, hoàn toàn không có nước canh, may mà có nước chấm, Tiểu Hạ ngẫu nhiên chấm một cái, chị chủ quán làm nhất định ăn rất ngon. Chén mà cô bé đang chấm đã bỏ thêm chao, miếng khoai tây tuy nhìn có vẻ lớn nhưng cho vào miệng lại mềm nhũn, khoai tây ráo, mềm và dẻo trong miệng. Một chút thơm của dầu hành và nước chấm đặc chế làm gia tăng thêm khẩu vị, Tiểu Hạ trừng lớn đôi mắt, ăn ngon! Ăn xong thịt vịt mà có món này ăn kèm thì không còn gì bằng. Tiền Văn Khuê nhẩm lại từng món đã dọn lên, đầu tiên là đậu hũ ky trụng canh gà, sau đó là thịt vịt xào hành lá, cơm chiên Dương Châu và cuối cùng là khoai tây đậu đũa hấp. Anh ta biết đậu hũ ky canh gà và cơm chiên Dương Châu đều là ẩm thực Hoài Dương, nhưng thịt vịt xào hành thơm lừng và rau củ hấp khiến anh ta hơi tò mò, bà chủ quán rốt cuộc từ đâu đến vậy? Anh ta chưa kịp hỏi thì hai món tiếp theo đã được bưng lên, một là hải sản và hai là rau trộn, nhìn rất có hương vị cơm nhà. Mùa đông đã đến hơn một tháng, Ảnh Thị Thành cũng không có hải sản gì đặc sắc, giá lại còn đắt, Lạc Anh tình cờ gặp được rất nhiều nghêu trắng tươi nên không do dự mua về nhà làm. Nấu nghêu không phức tạp, chỉ dùng cách đơn giản nhất là cho hành và gừng vào nồi để khử mùi tanh, vặn lửa riu riu không cho thêm nước, đợi đến khi nghêu há miệng thì tắt bếp rồi cho ra đĩa. Công thức này được gọi là “chần khô”, cũng tương tự nhưng có chút khác với chần. Người Đông Bắc gọi nghêu là hến, đáng tiếc bây giờ không còn là thế giới của nghêu vàng, bằng không chần khô nghêu vàng ươm béo ngậy ăn càng ngon. Dùng đũa gắp vỏ nghêu lên lựa lấy thịt nghêu và nước canh để ăn, rất ngon và thơm mùi hải sản. Cách làm đơn giản này không cần nêm gia vị, không cần muối chỉ cần nghêu cũng đủ ngon. Món còn lại là một đĩa rau trộn, số lượng rất lớn, hai món kết hợp với nhau khiến Tiền Văn Khuê phải nghi ngờ bà chủ là người Đông Bắc. Không bỗng dưng anh nghĩ vậy, bởi vì món này gọi là – Đông bắc đại lạp bì
Đĩa rau trộn này thực ra không khó làm, nguyên liệu chủ yếu đều là dưa chuột bào sợi, da và thăn heo thái nhỏ, các nguyên liệu khác nếu ăn tại nhà có thể tăng giảm tùy ý theo khẩu vị, trong nhà hàng mới cần nhiều màu sắc. Đĩa sứ trắng khổng lồ chứa đầy các nguyên liệu đủ màu sắc, ở giữa là bì gần như trong suốt, vây xung quanh bởi rau củ rực rỡ sắc màu, dưa chuột xanh tươi, trứng rán vàng, rau mùi xanh, cuối cùng là cà rốt thái sợi mỏng màu đỏ và đậu hũ ky xắt nhỏ tinh tế. Ở phía trên phần bì còn có thêm một ít “thịt mào”. Thịt mào dùng thịt thăn tự chiên, phần bì cũng do Lạc Anh tự mình xử lý, thứ này rất dễ làm và lẹ làng. Bên cạnh đĩa rau là chén nước sốt, tương vừng. Hạ Hiểu Phong đổ sốt lên trên đĩa, sau đó lấy đũa trộn đều. Sau khi trộn xong, các nguyên liệu ban đầu kết dính lại nhờ nước sốt, quanh thân nhuộm chung một màu, đỏ, xanh lá cây và trắng quấn quýt lấy nhau, thoạt nhìn rất kích thích vị giác. Gắp thử một đũa, bì trong suốt như pha lê, thấm đẫm nước sốt mè, dùng chung với các nguyên liệu khác, phần bì đàn hồi và trơn nhẵn, cắn một cái là đứt ngay. Dưa chuột và cà rốt bào sợi thì giòn giòn, đậu hũ ky và trứng chiên mềm mại, ngấm nước sốt chua ngọt vừa miệng, càng nhai càng thấy thanh mát sướng miệng. Cơm chiên Dương Châu lúc nãy chứa trong một cái tô, mọi người đều đói bụng nên không câu nệ, xới cơm vào chén nhỏ ăn luôn miệng. Sau bữa cơm, mọi người hầu như không còn ai còn muốn mở miệng nói chuyện. Ban đầu Tiền Văn Khuê còn muốn kể khổ với vợ chồng lão Hạ những việc lúc nằm viện và vài chuyện bát quái mà mình nghe lỏm, kết quả lại được dẫn đi ăn. Đồ ăn Lạc Anh làm không ít nhưng vẫn bị quét sạch. Trần Lâm uống trà lúa mạch, thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, ăn xong bữa cơm ngon, đúc kết lại chỉ có hai chữ, thoải mái! Giờ phút này Tiền Văn Khuê cũng thấy rất thoải mái, đã lâu lắm rồi chưa được ăn một bữa cơm ngon đến vậy. Bạn nói đây là nhà hàng nhưng lại phảng phất hương vị cơm nhà quen thuộc đến khó hiểu. “Tôi nói này lão Hạ, nhà ông tìm được một chỗ hay đấy.” Tiền Văn Khuê cảm khái. Anh ta đã quen ăn thịt ăn cá, gần đây ở bệnh viện húp cháo trắng rau dưa đã muốn chán ngấy, hôm nay vốn dĩ muốn ra ngoài thả lỏng, kết quả cả nhà lão Hạ lại đưa đi ăn cơm, không những thanh đạm mà còn lành mạnh, ngon cực kỳ, bữa này không có thịt lợn hay thịt bò nhưng vẫn rất chắc bụng. “Ăn ngon chứ? Bà chủ đẹp người đẹp nết nấu ăn lại rất giỏi, cô ấy sắp mở phòng ăn riêng cổ truyền vào buổi tối, nhờ chúng ta đến giúp nếm thử hương vị.” Hạ Hiểu Phong đắc chí nói. Nghe vậy Tiền Văn Khuê dựng thẳng ngón tay cái cho Lạc Anh: “Bà chủ, tay nghề của cô quá tuyệt, sau này chỉ cần tôi đến Ảnh Thị Thành chắc chắn sẽ đến chỗ cô ăn cơm.” “Đừng khách sáo, thích ăn là tốt rồi.” Lạc Anh nhoẻn miệng cười, dù là kiếp trước hay kiếp này, tuy đã quen được mọi người khen ngợi, khích lệ nhưng khi thấy món ăn mình nấu ra được mọi người ăn sạch sẽ, trong lòng vẫn rất vui. Nghe nói Lạc Anh am hiểu nhất nấu các món cung đình, Tiền Văn Khuê xoa tay, nếu không phải tối nay ăn một bữa cơm này thì nhìn khuôn mặt trẻ trung của bà chủ, ai có thể tin cô có tài nghệ nấu nướng đặc biệt như vậy? Bữa cơm bình thường đã làm tốt thế này, nếu là ẩm thực cung đình xưa sẽ phải đến mức nào? Tiền Văn Khuê nghĩ thôi đã cảm thấy tuyệt vời, có thể quen biết với lão Hạ nhiều năm như vậy, anh em bọn họ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cùng sở thích ăn uống giống như nhau. Lạc Anh cũng tham khảo ý kiến của Tiền Văn Khuê về thực đơn và giá thành, tuy mới lần đầu gặp mặt, ăn thử lần đầu tiên nhưng Tiền Văn Khuê vẫn suy nghĩ và cho đánh giá rất nghiêm túc. Anh ta là một biên kịch lớn có tiếng, nhà hàng ăn qua nhiều vô kể, nơi có thể làm ra món ăn ngon thế này đếm không hết một bàn tay, hơn nữa đó đều là những nhà hàng cao cấp, đầu bếp trứ danh. Ấy vậy mà, hôm nay ở trong một tiệm cơm nhỏ tại Ảnh Thị Thành này, thoáng trông chỉ là một cửa tiệm cơm bình thường trang trí giản dị, ai có thể ngờ rằng lại có một đầu bếp lão luyện đang ẩn mình ở đây? Tất nhiên, Tiền Văn Khuê cũng có những hoài nghi trong bụng giống gia đình lão Hạ, một bàn đồ ăn ngày hôm nay có món Hoài Dương, món Sơn Đông, ẩm thực Đông Bắc thiên về xu hướng cơm nhà, chưa kể những món ăn cổ truyền chưa thể hiện. Bà chủ thoáng trông chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà đã tích lũy được kỹ năng quá tinh xảo, quá yêu nghiệt, quá thiên tài như vậy, đây là thiên phú trời cho sao? E rằng từ lúc còn trong bụng mẹ đã bắt đầu luyện cách dùng dao! Để có thể làm ra những món ăn ngon, hương vị tuyệt vời thế này, tại sao trước đây mẹ nó chưa từng nghe tên của bà chủ nhỏ và tên cửa tiệm này?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]