Mọi người bất giác đưa mắt nhìn trộm Thượng Đế.
Thượng Đế quay lại liếc Phong Cảnh Thần một cái rồi mới thu hồi ánh mắt: "Chưa từng."
Mọi người: "!!"
"Nhưng," Thượng Đế nói tiếp, "năm trăm năm qua, trẫm và Phong Đô Đại Đế không ngừng diệt địch, đã tích lũy vô số công đức."
"Lúc trước lại được nghe ngươi tổng kết chín quy luật của Thiên Đạo, cũng đã có lĩnh ngộ. Nếu có thể cho chúng ta bế quan tu luyện một thời gian, chắc chắn sẽ đột phá."
Nhắc đến đây, không khỏi có chút thổn thức.
Trước khi Thiên Đình sụp đổ, hai người họ đã đắc đạo mấy chục vạn năm, nhưng tu vi lại tiến triển rất chậm. Ngược lại, trong năm trăm năm ngắn ngủi này, ngày ngày chém giết không ngừng, lại nảy sinh ra nhiều cảm ngộ mới.
Chỉ tiếc...
Thượng Đế thở dài: "Nhưng hiện nay, nền văn minh Địa Ngục đang tấn công vô cùng dữ dội. Trẫm và hắn chỉ cần một người rời đi, tiền tuyến sẽ sụp đổ hoàn toàn."
Đây đã là một thế cờ gần như không có lời giải.
Nếu hai người họ không bế quan để đột phá, tương lai sẽ không thể chống lại cuộc xâm lược của hai nền văn minh lớn. Nhưng nếu bế quan, thì kẻ địch trước mắt cũng đủ sức đánh tan họ.
Trừ phi, họ có thể tìm được một trợ lực mới để phá vỡ thế cục.
Thượng Đế nhìn về phía sáu vị tiểu tiên mới.
Năm trăm năm qua, tiền tuyến đã rơi vào bế tắc. Có lẽ, hy vọng phá vỡ thế cục này nằm trên vai những tiểu bối hậu sinh này.
Nghe vậy, sáu người Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dung-khoa-hoc-ky-thuat-chan-hung-dia-phu/4680079/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.