Phong Cảnh Thần cúi mắt nhìn những hạt bột mịn cuối cùng của cành khô trong tay, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc khó nhận ra. Ngay cả khi đã vỡ nát thành tro bụi, những hạt phấn này vẫn còn lưu lại dấu vết của quy tắc!
Cây Sinh Mệnh, quả nhiên phi phàm!
Phong Cảnh Thần vẫn giữ vẻ bình thản, cất số bột phấn còn lại vào kho vị diện.
Lúc này, thiếu niên tinh linh cũng đã trấn tĩnh lại. Cậu vội vàng lau khô nước mắt, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Phong Cảnh Thần: "Thưa tiên sinh, vừa rồi ngài đã làm thế nào vậy?!"
Chính thiếu niên cũng không nhận ra, cậu đã vô thức dùng kính ngữ. Nhưng cảnh tượng vừa rồi thật sự quá chấn động!
Năm trăm năm, tròn năm trăm năm. Đó là lần đầu tiên trong suốt năm trăm năm qua, cậu lại được cảm nhận hào quang và sức sống của Mẫu Thụ! Nếu bản thể Mẫu Thụ cũng có thể phục hồi sinh khí như cành khô kia, vậy thì Nguyệt Tinh Linh Tộc của họ sẽ được cứu rồi!
Phong Cảnh Thần nhìn dáng vẻ của thiếu niên, trong lòng lại có thêm vài phần suy đoán: "Đó là một năng lực của ta."
Thiếu niên tinh linh càng thêm phấn khích: "Vậy thì..."
Lời cậu còn chưa nói hết đã đột ngột dừng lại, hiển nhiên là có điều gì đó băn khoăn.
Phong Cảnh Thần lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Lãnh chúa Dark. Dark nhận được tin, liền chủ động nói: "Xem ra các vị có chuyện riêng cần bàn, ta không ở lại làm phiền nữa." Hắn nhìn về phía Phong Cảnh Thần: "Thần, ta đến cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dung-khoa-hoc-ky-thuat-chan-hung-dia-phu/4680050/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.