Bầu trời âm u, dưới chân là ngọn núi rác thải mênh mông vô tận. Một không gian vừa trống trải lại vừa chen chúc, vừa tĩnh mịch lại vừa ngột ngạt.
Ở nơi có điều kiện khắc nghiệt đến mức không phù hợp cho con người sinh tồn này, lại có một thiếu niên với vóc người dong dỏng cao đang đứng đó.
Cậu mặc một bộ đồng phục học sinh mùa hè màu trắng đen, đeo một cặp kính gọng đen. Đôi môi mỏng có vẻ hơi bạc tình, nhưng khóe môi lại cong lên một độ cong vừa phải như cười như không, khiến khí chất của cậu trở nên vô cùng ôn hòa.
Kết hợp với làn da trắng nõn, trông cậu nho nhã, lịch sự, chuẩn hình mẫu "con nhà người ta".
Và vị học sinh ưu tú tên Phong Cảnh Thần này, dù đang ở trong một hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, vẻ mặt lại bình tĩnh đến lạ.
Cậu quan sát mọi thứ trước mắt, tự lẩm bẩm vừa như nghi hoặc vừa như cảm thán: "Đây chính là Địa Phủ trong truyền thuyết sao?"
"Không sai~"
Một chiếc ấn vàng lớn cỡ lòng bàn tay lơ lửng bên cạnh Phong Cảnh Thần: "Ngươi đã được ta nhận chủ. Sau này ngươi sẽ nắm giữ Diêm Vương Ấn , trở thành chúa tể tối cao của toàn bộ Địa Phủ~!"
Giọng của Diêm Vương Ấn là một giọng trẻ con lanh lảnh.
Lời nói khoa trương và đầy nhiệt huyết của nó vang vọng giữa núi rác mênh mông vô bờ, nghe vừa buồn cười lại vừa kỳ quái.
Bỗng nhiên, năm ngón tay thon dài trắng nõn tóm chặt lấy chiếc ấn nhỏ bé.
Dưới gọng kính đen, một tia sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dung-khoa-hoc-ky-thuat-chan-hung-dia-phu/4679933/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.