Chương trước
Chương sau
Edit: hanna
Thoải mái an ổn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại Thượng Thanh chỉ cảm thấy tinh thần cực kỳ sảng khoái, ngủ bù một mạch cho mấy ngày trước không yên. Còn chuyện hôm qua gặp phải một lão quỷ đã sớm bị y quăng ra sau đầu.
Cầm di động nhấc lên nhìn, Mạnh Hoài gửi tới một cái tin nhắn: 'Chuyến bay đến trấn Bạch Thủy lúc 12h trưa nay, vé đã đặt cho cậu rồi đấy, đừng có quên.'
Xem lại thời gian, giờ mới 9h, thừa thời gian tới kịp.
Thượng Thanh rời giường ăn bữa sáng, Triệu quản gia nở nụ cười rõ niềm nở bước tới: "Tiểu thiếu gia, tối nay mấy gia tộc lớn trong thành phố Thanh Vân cùng nhau mở một bữa tiệc rượu lớn chúc mừng, hi vọng được hân hạnh đón tiếp cậu. Đây là thư mời."
Khóe miệng Thượng Thanh giật một cái, "Mừng Tết thanh minh á hả? Những kẻ có tiền này đều thất đức như vậy à?"
Triệu quản gia vội ho một tiếng, nhỏ giọng kể: "Là chúc mừng nhà họ Tân rớt đài. Cậu không biết đấy thôi, từ sau khi cậu trở về từ nhà họ Tân, gia chủ nhà họ Tân bị bệnh liệt giường, nghe nói tinh thần cũng không tốt, luôn nói có quỷ muốn hại ông ta. Mấy hôm trước, gia chủ nhà họ Tân qua đời lúc nửa đêm, hiện giờ trong Tân gia còn đang bày linh đường đấy."
"Người nhà họ Tân mặc dù nhiều nhưng mà những người còn lại thì chả có ai... Khụ khụ, nói chung bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Tân cơ bản chỉ còn cái danh. Nghe nói ngoại trừ nhà họ Chu chúng ta, mấy gia tộc khác đều tu hú chiếm tổ."
Thượng Thanh không khỏi lắc đầu, "Chúc mừng người khác nhà tan cửa nát còn thất đức hơn cả bày tiệc làm Tết thanh minh. Cái trận pháp hút vận kia không rõ đã đặt ở nhà họ Tân bao nhiêu năm rồi, một đồng một cắc của nhà đó đều dính máu, tiền như vậy mà cũng cướp lúc tiêu không sợ mất mạng à?!"
Triệu quản gia nhanh chóng cúi đầu, "Vậy tiệc rượu kia..."
Thượng Thanh xua tay, "Tôi không đi, ai thích người đó đi. Thu dọn hành lý cho tôi, tôi muốn ra ngoài chơi mấy ngày."
Vừa nói hai người đi tới phòng khách, trong phòng khách rộng lớn chỉ có Viên Viên một mình ngồi ở trên ghế sofa siêu to, xem phim hoạt hình. Tiểu cô nương gầy gò nhỏ nhỏ, ôm lấy cái gối ôm nhỏ màu xanh lam, nhìn có chút đáng thương.
Nhìn thấy Thượng Thanh, Viên Viên lộ ra một nụ cười lẽn bẽn, "Anh trai!"
Cô bé bịch bịch bịch chạy tới, "Anh trai hôm qua trở về lúc nào thế? Em cũng không biết luôn! Anh trai trở về, mẹ có phải cũng quay về không?"
Thượng Thanh nghiêng đầu nhìn Triệu quản gia, Triệu quản gia nhẹ giọng nói: "Phu nhân mấy ngày trước trở về nhà họ Tân, đến giờ vẫn chưa có về."
Thượng Thanh không còn gì để nói. Khỏi cần hỏi cũng biết, Chu phu nhân nhất định không phải túc trực bên linh cữu Tân Thành, có lẽ là thấy nhà họ Tân sụp đổ nên trở về xem có cuỗm được thứ gì không rồi!
Cậu gọi một cú điện thoại tới, "Trở về trông con bé đi, phàm chỉ cần một đồng của nhà họ Tân rơi vào tay bà, tôi đảm bảo nửa đời sau của bà tuyệt đối lầm than khốn cùng, đói khổ mà sống." Dứt lời y không quản đầu dây bên kia sốt ruột hoảng loạn giải thích, trực tiếp cúp điện thoại.
Thân là người nhà họ Tân, vốn đã dính vào nhân quả, còn ngóng trông trở lại về thó đồ, đây là sợ oán khí không tìm được bà ta à? Cũng không biết là óc có cái gì nữa.
Nghĩ vậy thôi, y cúi đầu nói với Viên Viên rằng: "Mẹ em rất nhanh sẽ trở về." phihan.wordpress
Viên Viên vui vẻ, ngửa mặt lên cười với y một cái rõ rạng rỡ, "Anh trai là tốt nhất."
Thượng Thanh tận dụng hết thời gian đến kịp sân bay, hội họp lại với một nhà Mạnh Hoài cùng với Du Tử Minh, cùng nhau lên máy bay.
Lần này bố Mạnh Hoài cũng đi cùng, ông chú này giống Mạnh Hoài y như đúc, mặt tròn hai cằm, nhìn cực kỳ hiền lành, tướng mạo của một người tốt bụng. Ông nghe được chuyện Thượng Thanh tìm được Mạnh Hoài bị mất tích trở về, liền không ngừng kéo Thượng Thanh đến nói lời cảm tạ, đồ ăn vặt trong tay từng cái từng cái đưa cho y, Du Tử Minh nhìn thấy thì cứ lải nhà lải nhải hoài.

Phiền quá Thượng Thanh quay đầu nhét toàn bộ vào trong miệng cậu ta, thầm nghĩ: Ăn cho nghẹn họng luôn đi!
Đoàn người đến được trấn Bạch Thủy thì đã hơn sáu giờ chiều. Nhà họ Mạnh ở trấn Bạch Thủy có một căn nhà tổ, luôn mời người đến dọn dẹp, trực tiếp ở luôn cũng được. Chú Mạnh và dì Mạnh mời hai người Thượng Thanh ăn một bữa mỹ thực địa phương chính tông, sau đó mọi người ai nấy tự nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau, đoàn người đi dạo một vòng, quả không chê vào đâu được, cảnh sắc trong trấn rất đặc sắc. Đầu giờ chiều, Thượng Thanh ngủ trưa xong tỉnh giấc, liền nghe bên ngoài có một trận ồn ào. Căn nhà này của Mạnh gia là căn nhà hai tầng tự xây, còn có một cái sân rất rộng. Đây là kiểu nhà thường thấy trong trấn Bạch Thủy, mà lúc này tiếng ồn ào là từ trong sân truyền tới.
Thượng Thanh xuống lầu, Mạnh Hoài chạy tới, nhỏ giọng giải thích nói: "Có phải đánh thức cậu rồi không? Đây là người thân của chị họ tui, tui với mẹ tui muốn đi thăm chị họ, bọn họ liền đến đây đợi nhà tui thăm mộ tổ cùng. Nơi này mọi người đều đi cúng tổ tiên vào buổi chiều, phỏng chừng buổi tối mới có thể trở về, cơm tối của hai người giờ tính sao?"
Du Tử Minh bên cạnh cũng lại gần, "Nhà cậu đi làm chuyện chính sự đi, tui với Thượng Thanh tùy tiện mua thứ gì đó ăn cũng được."
Mạnh Hoài gật đầu rồi thở dài, "Nói là chị họ, kỳ thực hai nhà bọn tui không có liên hệ máu mủ gì. Bố mẹ chị ấy cũng đã mất, chị ấy cùng bà nội sống nương tựa vào nhau. Khi tui còn bé đến nhà bà nội sống một quãng thời gian, đều là chị dẫn tui đi chơi khắp nơi. Tui nhớ đó là một chị gái nhỏ cực kỳ tốt bụng."
"Sau đó tui với bố mẹ trở về thành phố Thanh Vân, hơn mười năm không trở về. Không ngờ lần tiếp theo nghe được tin tức của chị ấy là nghe chị ấy mất rồi. Chị ấy mới có hai lăm thôi, không biết là mất như thế nào. Mẹ tui hỏi thăm mấy người thân nhưng không ai hé miệng điều gì."
Cậu nhóc mập than thở một tiếng, cảm thấy thực là quá đáng tiếc. Chợt nghe Thượng Thanh khẽ ồ một tiếng, Mạnh Hoài ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"
Thượng Thanh quan sát mấy người gọi là thân thích của vị chị họ kia, trầm ngâm một lát rồi lấy ra ba tấm bùa gấp thành hình tam giác đưa cho cậu ta nói: "Cậu và chú dì mỗi người một tấm, mộ tổ kia sợ là không yên ổn rồi. Chốc nữa ba người mà có thấy cái gì thì đừng quá hoảng hốt, dù sao cũng không phải vì nhà cậu mà tới. Chỉ cần mọi người không bất kính với người chết thì không có việc gì đâu."
Mạnh Hoài nhanh chóng nhận lấy, lúc này một người đàn ông trung niên bên kia gọi một câu, "Được rồi, thời gian không còn sớm, nên xuất phát thôi."
Mạnh Hoài nhìn Thượng Thanh, Thượng Thanh vỗ bả vai cậu ta, "Đi đi, không có chuyện gì đâu."
Cậu bạn mập vừa lo sợ bất an vừa đi. Dù sao cậu cũng không nói là không đi, chị họ khi còn bé đối xử với cậu rất tốt, nên đi tế bái một chút mới phải.
Trấn Bạch Thủy không có nghĩa trang công cộng, người sau khi qua đời là trực tiếp hỏa táng, chôn vào mộ tổ của từng gia đình trên núi. Dựa vào lời hướng dẫn của người đàn ông trung niên kia, đoàn người trực tiếp lái xe lên núi.
Mạnh Hoài căn bản không biết đám người thân thích này là ai, chỉ nghe người khác gọi người đàn ông này là chú hai Trương. Cậu ta lặng lẽ lấy bùa ra đưa cho bố mẹ, chỉ nói một câu 'Thượng Thanh cho', hai người lập tức không hỏi nhiều mà nhét vào túi luôn. Mạnh Hoài dở khóc dở cười, lòng nói bố mẹ tin tưởng Thượng Thanh quá cơ!
Một đường đi đến mộ tổ Trương gia, xa xa nhìn thấy mười mấy một phần nằm lặng lẽ, nhìn một cái là biết ngay quan hệ thân sơ xa gần thế nào. Sau khi nghi lễ kết thúc, các gia đình lấy hoa tươi trái cây và các loại đồ dùng cúng tế từ trong xe mình ra, từng người đi đến chỗ người thân mà mình muốn cúng bái.
Mộ phần của chị họ Mạnh Hoài là ngôi mộ mới nhất trong chỗ này, phía trước đặt một tấm bia mộ rất mỏng, trên mặt còn nguệch ngoạc viết lên tên của chị: Trương Mạn Nhân.
Cô gái trẻ này có ít người tới viếng mộ nhất, chỉ có một nhà Mạnh Hoài muốn tới thăm chị. Khi chị còn sống không ai quan tâm, lúc chết rồi cũng chẳng có bao người nhớ tới.
Dì Mạnh vừa thấy bia mộ liền không chịu nổi, vành mắt đỏ hoe khóc lên, "Nhân Nhân à, dì tới chăm con này..."
Mạnh Hoài khịt khịt mũi, lấy ra khăn ướt lau bia mộ cho chị họ, rồi đem hoa quả tươi đồ cúng bày lên. Nghe nói trước đây còn cần phải hóa vàng, nhưng mấy năm gần đây thì không được hóa nữa.
Người một nhà nói chuyện trước mộ phần Trương Mạn Nhân một hồi, dì Mạnh còn nói Nhân Nhân không còn nữa, cũng không rõ thân thể bà nội Nhân Nhân còn khỏe không, ngày mai phải đi thăm bà lão mới được. Mạnh Hoài và bố Mạnh tất nhiên là không có dị nghị gì.
Lúc này chợt nghe bên cạnh rít lên một tràng, cùng với đó là tiếng thét chói tai, ba người ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt liền kinh sợ!
Chỉ thấy mấy người bên cạnh đang dọn dẹp cỏ dại trên một ngôi mộ tổ , song bọn họ vừa gạt cỏ sang một bên thì thấy phía dưới lít nha lít nhít toàn là rắn. Con rắn kia mang màu đen đỏ xen lẫn, tươi sáng bất thường, một bầy tụ tập cùng một chỗ, vặn vẹo ưỡn ẹo, trông thập phần khủng bố thị giác.

Dần dần, tất cả ngôi mộ đều có rắn chui ra, từng con lại từng con, khiến người ta nhìn mà tê cả da đầu. Bầy rắn leo ra khỏi mộ, đuổi theo đám người nhà họ Trương bắt đầu há miệng cắn. Tốc độ chúng nó bò cực nhanh, đều mang tư thế ngẩng đầu công kích, cắn vào cổ chân người ra hai cái lỗ máu, dọa người nhà họ Trương sợ đến liên tục kêu cha gọi mẹ, liên tục lăn lộn!
Chú hai Trương sợ quá hô to. "Rắn này cắn người đó! Chạy mau! Chạy mau!"
Đám đông náo loạn, ai mà chả muốn chạy cơ chứ, mấu chốt là chạy không được a! Không biết ở đâu ra mà có nhiều rắn như vậy, còn trốn ở dưới một phần, việc này thực sự là quá quỷ dị!
Một nhà ba người Mạnh Hoài lúc đầu còn sợ quá chừng, sau đó mới phát hiện những con rắn đó đều bò vòng qua chỗ bọn họ đứng, đừng nói cắn họ một cái, căn bản là chạm còn chạm không vào.
Cuối cùng chú hai Trương nhiều tuổi nhất trong đám bọn họ, rất nhanh phản ứng lại, cũng không để ý trên đất toàn là rắn, quay người quỳ xuống trước mồ, "Không biết vị tổ tiên nào tức giận, bọn tiểu bối chúng con biết sai rồi, các ông các cụ đại nhân độ lượng, tha thứ cho chúng con với! Có chỗ nào không đúng, chúng con sẽ thay đổi ngay!"
Ông ta cắn răng bộp bộp bộp dập đầu vài cái.
Mắt thấy thế tiến công của bầy rắn giảm bớt, những người khác cũng răm rắp học theo, cùng dập đầu đến u cả trán. Nhất thời trước mộ phần có một đám người quỳ xuống, mọi người không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nghe thấy bốn phía chuyền đến thanh âm xì xì, còn có cả khí vị tanh hôi từ bầy rắn tỏa ra.
Cũng không rõ bao lâu, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh lại, đợi mọi người ngẩng đầu lên thì đã không thấy bầy rắn đâu. Mấy nấm mồ trước mặt cũng không nhìn ra dị thường gì, thực giống như tất cả chuyện phát sinh vừa nãy chỉ là ảo giác của họ.
Chú hai Trương lau mồ hôi trên mặt, thấp giọng nói: "Đi nhanh lên, bước chân cẩn thận chút."
Đâu cần ông ta dặn, những người này hận không thể quỳ bò ra ngoài.
Ba người nhà họ Mạnh cũng thở phào nhẹ nhõm cùng nhà họ Trưởng trở về. Mạnh Hoài móc lá bùa ra nhìn, mép bùa đã biến thành màu đen. Ba người nhìn nhau, lập tức tăng nhanh tốc độ chân: Gặp phải chuyện như này liền phải nhanh trở về tìm đại sư nuôi trong nhà thôi!
Mà lúc này, đại sư nuôi trong nhà của bọn họ đang đi dạo khắp nơi. Cảnh sắc trấn Bạch Thủy rất đẹp, khắp nơi đều là ngói xanh tường trắng, còn có cầu nhỏ nước trôi, người đi trên đường đều mang ý cười dịu dàng.
Thượng Thanh mua một chút hoa quả và đồ ăn vặt đặc sản của nơi này, một đường đi dạo đến một cái chợ. Đang nhìn mấy thứ mới mẻ liền nghe thấy một thanh âm gọi lại, "Cháu là A Thanh phải không?"
Y quay đầu lại, nhận ra là một dì đội khăn đội đầu màu xanh, đối phương cười vô cùng kinh hỉ, "Thực sự là A Thanh này, đã lớn như vậy rồi. Lần này về là để tế bái Mạc đạo trưởng sao?"
Thượng Thanh tìm lại trong trí nhớ nguyên chủ một chút mới nhận ra người này, "Chào cô Tào ạ."
Cô Tào cười vui vẻ hớn hở, "Từ lúc Mạc đạo trưởng ra đi liền chưa từng thấy cháu lần nào, lần này tình cờ gặp cháu lại đúng lúc lắm. Mạc đạo trưởng còn lưu lại không ít đồ ở chỗ cô đấy, có một ít thứ là của mẹ cháu để lại cho cháu, rảnh rỗi thì đến nhà cô lấy nghe!"
Cô Tào vừa nói còn vừa nhét không ít đồ ăn vào trong túi của Thượng Thanh, bà cũng là đến đi dạo chợ mà.
Thượng Thanh từ giã bà xong, một mình chậm rãi tản bộ. Lúc ba tuổi nguyên chủ được Mạc đạo trưởng ôm về, lão đạo sĩ nói cha mẹ của nguyên chủ đã chết hết, là một cô nhi. Tất nhiên hiện tại đã biết ông già nhà y chưa chết, tuy rằng cũng chả khác gì như chết rồi cả. Nếu y đã chiếm lấy thân thể nguyên chủ, quay về dâng nén hương cho Mạc đạo trưởng và mẹ của nguyên chủ là việc phải làm.
Thượng Thanh đi bộ trở về nhà họ Mạnh, vừa vào cửa liền bị Mạnh Hoài nhào lên người, vẻ mặt nhóc mập như đưa đám, "Làm tui sợ mún chít ô ô ô!"
Thượng Thanh nhìn trời, bị cậu ta rên cho nổi hết cả da gà, hỏi: "Rồi sao? Chiều tôi xem rồi, phát hiện mộ tổ kia không yên ổn, hẳn không phải chuyện lớn đúng không?"
Mạnh Hoài quơ tay quơ chân kể lại chuyện đó, run lẩy bẩy, "Thật đáng sợ, quá là nhiều rắn! Hơn nữa còn là màu đen đỏ, cắn rất nhiều người, không rõ có độc hay không nữa!"
Nhưng mà cậu ta vừa dứt lời, đã thấy sắc mặt Thượng Thanh nghiêm trọng hẳn lên, "Bầy rắn tập hợp trong mồ, chị họ cậu e là có oan lớn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.