Thiệu Ngôn còn chưa có phản ứng lại, dưới chân bị túm lấy một cái, ai nha một câu liền suýt chút nữa ngã sấp mặt. May mà Thượng Thanh kịp đỡ lấy anh ta, sau đó cúi người đánh rầm một cái lên mặt đất, linh khí tản ra, một âm hồn buộc phải hiện hình.
Đó là một con quỷ treo cổ, nó ngồi xổm bên chân Thiệu Ngôn, ngửa mặt lên cười quỷ dị, đầu lưỡi kéo dài chấm mặt đất, trong tay cầm dây thừng đã thắt cổ mình. Vừa nãy ngáng chân Thiệu Ngôn chính là do con quỷ này làm.
Thiệu Ngôn nhíu chặt lông mày, "Trùng Nhai sơn? Nghe đâu môn phái này là kế tục Quỷ thuật Mao sơn, nuôi quỷ cực giỏi."
Một giọng nói không thể phán định là dễ nghe hay khó nghe, song ngữ khí trong đó lại đặc biệt thèm đòn vang lên, "Sớm nghe nói Vân Hư đạo trưởng thu một tên đệ tử cuối cùng cực kỳ vô dụng, là mày đúng không? Chỉ có một cái dây thừng thắt cổ mà cũng bị làm cho suýt ngã sấp mặt, hừ! Quả nhiên là vô dụng một cách bình thường nhỉ?!"
Thượng Thanh cùng Thiệu Ngôn đồng thời quay đầu lại, phía sau có một tên con trai mặc đạo bào màu xám, đôi mắt hơi xếch, lông mày lại nhạt, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo, khiến cho càng nhìn gã ta càng thấy cay nghiệt.
Thiệu Ngôn ấy vậy mà không có vẻ gì là tức giận, còn ghé vào cạnh tai Thượng Thanh giải thích cho y: "Tên đó tên là Tào Mộc Tinh, là người lợi hại nhất Trùng Nhai sơn thế hệ này. Đợt tranh tài này hắn ta chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-xem-boi-quet-ngang-hao-mon/777113/chuong-20.html