Chương 5: Thiếu nữ trong hồ, Huyền thuật sư nhận lời, đương nhiên phải khử... Edit: Hanna Thượng Thanh nhanh chóng đến bên hồ. Trên mặt hồ âm khí lơ lửng giống như một đám sương mù mỏng, một nữ quỷ đứng giữa hồ nước, đầu cúi thấp, tóc dài rối tung thả trên mặt hồ, không nhìn thấy mặt, đang nghẹn ngào nức nở khóc thành từng tiếng như chuông vang vọng. Nghe thấy tiếng bước chân, ma nữ từ từ ngẩn đầu lên, lộ ra khuôn mặt đầy vết máu me. Nhưng mà cô ta còn chưa kịp mở lời đã nghe Thượng Thanh quát lên: "Lăn ra đây." Bụi cây phía sau y lay động, Mạnh Hoài lúng túng rề rà đi ra, thấp giọng giải thích: "Tui, tui chỉ muốn xem cậu định làm gì, có phải là nửa đêm lén đi luyện công không..." Cậu vừa chậm chạp bước đến bên người Thượng Thanh, mới định muốn nói chuyện bỗng nhìn thấy nữ quỷ trên mặt hồ, sợ đến ngã ngồi xuống đất, "Quỷ... Quỷ á --!" Thượng Thanh mặc kệ cậu, quay sang nữ quỷ kia mắng: "Nửa đêm nửa hôm quấy nhiễu giấc mộng của người khác, cô còn có lương tâm không hả?" Khóe miệng nữ quỷ nhếch lên, xoẹt một phát liền ngoác đến mang tai, cái miệng lớn như một bồn máu được điêu khắc nhân tạo liên tục ngoác ra tợp lại: "Không bằng các ngươi theo ta đi, biến thành quỷ, không cần ngủ nữa." Mái tóc cô ta không cần gió mà bay bay, xoắn lại như một cây roi thép đánh vụt về phía Thượng Thanh. Đến cả Mạnh Hoài cũng nằm trong phạm vi công kích, bộ dáng trông như định không bỏ sót ai rời đi. Mạnh Hoài sợ đến rú lên một tiếng, ôm chặt lấy chân Thượng Thanh. Thượng Thanh hừ lạnh một tiếng, "Âm hồn dám ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ còn chưa có sinh ra đâu!" Nói rồi tay y bắt chỉ quyết nhanh chóng niệm chú: "Thiên cang chính đạo, ác quỷ tản lui." Một vệt ánh sáng vàng rực như tia chớp bổ vào người nữ quỷ, nữ quỷ kia hét thảm một tiếng, thân hình trong suốt đi mấy phần, tóc tai bị cắt xoẹt đi một đoạn. Mái tóc kia vốn không phải là tóc thật, chẳng qua là do âm khí trên người cô biến thành. Thượng Thanh không buông tha cô ta, giơ tay đánh ra một lá bùa, lá bùa trực tiếp bay thẳng đến người ma nữ, giam lại linh hồn cô. Âm khí xung quanh tản đi, linh hồn nữ quỷ biến đổi, mê chướng lúc chết đi bị phá tan, hóa ra cô lại là một nữ sinh chừng mười bảy mười tám tuổi. Mạnh Hoài kinh ngạc, nhỏ giọng thốt lên: "Thượng Thanh cậu nhìn kìa, cô ta mặc đồng phục học sinh của trường chúng ta đấy!" Thượng Thanh không nói không rằng đạp cậu nhóc hai lần, nhưng mà Mạnh Hoài gắt gao ôm chân y nhất quyết không tha. Đôi mắt nữ sinh đỏ như máu, vẻ mặt khi nhìn bọn họ như thể có thâm cừu đại hận gì vậy, "Các ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ. Dù ta có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người!" Mạnh Hoài lí nhí cãi: "Nhưng mà bây giờ hình như cô chính là quỷ mà..." Nữ quỷ bị chặn họng một lần, cứng đờ sửa miệng: "Dù ta hồn phi phách tán cũng sẽ không bỏ qua cho các người!" Giọng nói Mạnh Hoài vẫn be bé như trước: "Nếu như hồn phi phách tán thì còn gì nữa mà không buông tha cho chúng ta hả?" Nữ quỷ không nhịn được quát lên: "Đồ béo ú nhà ngươi sao mà lắm chuyện thế? Ngươi là người đánh nhau với ta sao? Ngươi câm miệng cho ta." Thượng Thanh bị hai người làm cho đau hết cả đầu, không nhịn được nói: "Ai bảo muốn gϊếŧ cô? Mau nói cho ta biết cô chết như thế nào, có gì oan khuất tôi giúp cô báo, báo thù xong lập tức đi đầu thai! Nếu đến tối mà còn dám khóc tang nữa, tôi liền biến cô thành bao rác ném vào trong bồn cầu nhà vệ sinh!" Nữ quỷ sợ đến run lập cập, theo bản năng hỏi: "Nhà, nhà vệ sinh nam hay là nhà vệ sinh nữ?" Thượng Thanh nhìn qua với ánh mắt bất thiện. Nữ quỷ nhanh chóng ngậm miệng, một hồi lâu sau mới cẩn thận hỏi lại: "Cậu, cậu thật sự nguyện ý giúp tôi báo thù? Mấy đại sư như các người không phải đều đi giúp người tiêu diệt quỷ sao?" Thượng Thanh lạnh lùng đáp: "Huyền thật sư thay trời hành đạo đương nhiên phải phân biệt thiện ác, sao có khả năng cứ đâm đầu giúp nhân loại mãi được, quỷ chẳng phải cũng từ người biến thành sao? Linh hồn cô mang oán khí nhưng không mang sát khí, chứng tỏ cô chết thảm nhưng chưa từng hại ai bao giờ. Nếu cô muốn báo thù thì nói với tôi, không nói thì câm miệng lại!" "Tôi nói, tôi nói!" Ma nữ vội phân trần, "Cảm ơn, cám ơn cậu nguyện ý giúp tôi báo thù!" Cô ngẩng đầu lên, cười khổ một cái, "Chỉ có điều tôi không biết bắt đầu nói từ lúc nào, tôi từ từ kể, các cậu phải nghe nhé." Cô gái móc ra một tấm thẻ học sinh từ trong bóp tiền, trên đó có viết một cái tên là Lý Thanh Tân, cô hãi trong hình thanh tú ngọt ngào, lúc cười lên đôi mày cong cong, trong con ngươi như thể chứa đựng ánh sao. Mạnh Hoài ló đầu ra nhìn, líu lưỡi nói: "Thời gian trên này là từ bảy năm trước, cô là đàn chị khóa trên của chúng tôi hả?" Nữ quỷ thở dài, chậm rãi kể: "Lúc đó tôi vừa mới lên cấp ba, được giáo viên chỉ định làm đại biểu khoa ngữ văn. Lúc đầu tôi còn tưởng thầy giáo cảm thấy tôi có thành tích tốt, sau đó lại phát hiện hóa ra là do thầy giáo nhìn trúng dung mạo của tôi." "Gã thường khen tôi xinh đẹp, càng ngày càng thân cận với tôi, nói gã rất thích tôi... Được thầy giáo yêu thích đều luôn cảm thấy vui vẻ. Tôi ngu ngốc không cảnh giác, càng lúc càng thân thiết với gã. Sau đó hắn vừa tan học liền gọi tôi đến phòng làm việc, sau khi tắt đèn cũng không cho tôi trở về. Rồi, trong căn phòng kia hắn liền... với tôi..." Âm khí trên mặt hồ đột nhiên bùng lên, trên khuôn mặt ma nữ nằm úp sấp trên mặt nước không hề có bi thương hay ngượng ngùng, chỉ có tràn đầy hận ý. "Sau khi chuyện đó phát sinh, tôi rất bối rối. Tôi biết đây là không đúng, là gã cưỡиɠ ɦϊếp tôi – nhưng mà gã lại nói là tôi quyến rũ gã. Gã bảo gã nhìn ra là tôi yêu thích gã cho nên mới tạo cơ hội cho tôi. Bằng không, có nữ sinh nào buổi tối dám tới phòng làm việc của một giáo viên nam cơ chứ?" "Tôi có thích gã không ư? Tôi cũng không rõ nữa, có thể là đã từng thích một chút. Tôi tự nhủ với bản thân mình như vậy, bằng không tôi cũng quá hèn kém rồi, một người sao có thể làm chuyện như vậy với người mình không thích chứ?" Huyết lệ từ trong mắt nữ quỷ chảy ra, "Sau đó chúng tôi trở thành bạn trai bạn gái, tôi buộc mình phải thích gã, thích tất cả những gì gã làm với tôi... Mãi đến khi có người hoài nghi quan hệ của chúng tôi. Hôm ấy tôi đã rất sợ hãi, tôi chạy đi tìm gã, hỏi gã nên làm gì bây giờ, nếu như có người biết thì tôi còn mặt mũi nào làm người? Tôi có bị ăn chửi không? Có làm ba mẹ mất mặt không? Bọn họ có phải sẽ cảm thấy tôi là một đứa con gái hư hỏng không?" "Sau đó gã ôm tôi, nói với tôi cho dù chết cũng sẽ không rời bỏ tôi. Nếu chuyện vỡ lở thì cùng lắm là tìm đến cái chết, chết rồi sẽ không còn gì đáng sợ nữa... Tôi cũng đã nghe nói nhiều rồi liền nghĩ: quả đúng vậy, chuyện nếu xấu đi thì cùng lắm là chết, dù sao một năm nay tôi cũng trải qua cuộc sống sống không bằng chết rồi!" "Qua một thời gian, tôi không chịu nổi áp lực nữa, rốt cục đến một ngày vào buổi tối tôi lén nhắn cho gã một tin nhắn, sau đó chạy từ ký túc xá đến bên cái hồ này. Tôi nghĩ có lẽ chết ở trong cái hồ này đi, hóa thành đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Nhưng mà... nhưng mà không ngờ tới..." "Tôi không ngờ gã cũng tới bên hồ. Sau khi nhảy xuống hồ, tôi đột nhiên nghĩ thông suốt, rằng nếu tôi chết rồi thì ba mẹ tôi phải làm sao? Bọn họ chỉ có một đứa con gái là tôi thôi, cực chẳng đã thì tôi sẽ chuyển trường. Ngay vào lúc tôi muốn trèo lên bờ thì gã xuất hiện, ấn đầu tôi xuống, dìm tôi chết đuối. Tiếp đó, gã nhét thi thể của tôi vào trong một cái túi và bỏ thêm đá vào, khiến tôi mãi chìm xuống đáy hồ." Đôi mắt đẫm máu của nữ quỷ trợn trừng đáng sợ: "Tôi muốn tìm hắn báo thù. Tôi muốn gã cũng phải nếm trải tư vị bị dìm chết. Tôi muốn gã cũng phải trải qua bảy năm dưới đáy hồ tối tăm không thấy ánh mặt trời." Cô ngã phủ phục xuống đất gào khóc, tiếng quỷ khóc thê thảm đến mức không đành lòng nghe thấy, nhưng Thượng Thanh cũng không đánh gãy nói chen vào. Chờ đến khi cô ta khóc mệt, Thượng Thanh mới bình đạm hỏi: "Thầy giáo kia của cô tên gì?" Lý Thanh Tân ngẩng đầu, gằn từng chữ một: "Tào, Quảng, Văn." Thượng Thanh quay sang Mạnh Hoài hỏi, "Cậu biết tên giáo viên này không?" Mạnh Hoài khịt mũi gật đầu, "Nhưng mà hiện giờ không phải làm giáo viên nữa rồi, là chủ nhiệm bộ phận thu mua, không đi giảng nữa, không phải ngày nào cũng tới trường học." Lý Thanh Tân vội vàng nói: "Cách mấy ngày gã mới đến trường một lần, cũng rất ít tới bên hồ, hơn nữa lúc đến đều là vào ban ngày. Tôi tu vi không đủ, ban ngày dương khí quá mạnh không ra được, buổi tối lúc xuất hiện thì gã đã sớm tan làm rời trường rồi." Mạnh Hoài mắng: "Tên súc sinh này! Lão nhất định là chột dạ. Sớm đã nghe bạn học lớp khác nói lão không phải người tốt lành gì." Thượng Thanh: "Yên tâm, lão chạy không thoát đâu. Lần tiếp theo lão đến trường học chính là lúc cô có thể báo thù, cô kiên nhân đợi một chút." Lý Thanh Tân lắc đầu: "Tôi không ngại chờ, tôi đã đợi bảy năm rồi, không để ý một chút thời gian này." Thượng Thanh nhìn cô từ trên xuống dưới, "Mấy này chờ đợi này, cô sẽ không khóc nữa đúng không?" Lý Thanh Tân ngượng ngùng đáp: "Tôi, tôi không phải do không tìm được gã nên mới sốt ruột sao? Cậu yên tâm đi, tôi không khóc nữa. Đợi đến khi báo thù rửa hận xong, tôi liền đi đầu thai." Thượng Thanh thoả mãn gật đầu, quay đầu lại đánh giá Mạnh Hoài. Mạnh Hoài: ? Thượng Thanh hỏi: "Biết nấu cơm không?" Mạnh Hoài không hiểu đầu đuôi nhưng vẫn gật đầu. Thượng Thanh quay về phía Lý Thanh Tân, nói: "Mò cho tôi mấy con tôm ra đây, chọn mấy con lớn chút." Lý Thanh Tân sửng sốt, "Muốn tôm làm gì?" Thượng Thanh kỳ quái đáp: "Ăn chứ làm gì?" Lý Thanh Tân và Mạnh Hoài: ... Tóc dài của nữ quỷ lại xõa tung ra, mò mẫm dưới mặt nước tối tăm trong hồ lạnh, chỉ chốc lát sau đã quăng lên bờ được hơn hai mươi con tôm hoạt bát bật tanh tách Cô nhiệt tình hỏi lại: "Này đủ ăn chưa? Có muốn ăn cá với lươn nữa không? Cậu muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi là người quen thuộc với đáy hồ này nhất, đảm bảo bắt được những thứ tốt nhất cho cậu." Thượng Thanh thoả mãn, khoát tay nói: "Lần này ăn những thứ này trước, những thứ khác lần sau lại nói." Mạnh Hoài dùng áo khoác bọc lại một đám tôm sống, vẻ mặt hoang mang cùng Thượng Thanh đi tới nhà ăn, nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra chuyện này sao lại phát triển thành chiều hướng như vậy. Tuy rằng đầu óc của bạn học mập mạp này không dùng được nhưng tay nghề nấu ăn thì tốt lắm. Thượng Thanh dùng một tấm bùa chặn lại camera giám sát của canteen, ăn một tô tôm hấp dầu đến tâm viên ý mãn. Bữa tối Thượng Thanh ăn ở trong nhà ăn trường học. Tay nghề các đầu bếp cũng coi như tạm được nhưng nguyên liệu nấu ăn không tươi. Đối với người khác mà nói thì như vậy là đủ rồi nhưng đối với Thượng Thanh chỉ có thể đến mức gọi là lưng bụng. Hiện giờ thì tốt rồi, sau này muốn ăn một bữa ngon thì có thể tóm bạn mập kia đi bắt cá về ăn. Đang cúi đầu lột tôm, bạn mập bỗng nhiên rùng mình, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên một cái: chẳng lẽ trong phòng ăn cũng có quỷ? Bởi vì ngủ muộn, đến ngày tiếp theo, Thượng Thanh càng buồn ngủ hơn, cả một buổi học sáng đều ngủ thiếp đi. Song đến khi tan học, y bỗng nhiên cảm giác được có một người đang đứng trước bàn mình. Y ngẩng đầu nhìn lên, Du Tử Minh hôm qua còn dương dương tự đắc hiện giờ mặt nín đến đó bừng, mãi nửa ngày mới ói ra được một câu: "Mày rốt cục... đã làm gì tao?" Thượng Thanh lười biếng ngồi dậy, "Tôi làm cái gì chứ?" Du Tử Minh: "Mày đừng có giả đò với tao! Hôm qua sau khi mày đánh tao một cái, tao liền, tao liền..." Thủ lĩnh lưu manh cũng cần mặt mũi, Du Tử Minh căn bản xấu hổ không nói ra lời, rằng từ sau khi bị đánh hôm qua, gã không cách nào bài tiết được. Đến hiện giờ gã đã nhịn cả một ngày, cảm giác bàng quang đều sắp nổ. Thượng Thanh nhìn gã, "Sao hả? Muốn cầu tôi chữa cho? Muốn cầu xin người thì phải có bộ dáng của kẻ đến cầu xin nha." (Nhỏ mọn, mà tui thích) Du Tử Minh mạnh miệng nói: "Mày nói đi, muốn tao làm cái gì?" Thượng Thanh: "Hôm qua cậu nói tôi phải thế nào nhỉ?" Du Tử Minh sửng sốt một chút, gã liều một lần, đầu gối khuỵu xuống muốn quỳ trước mặt Thượng Thanh một cái. Mà lúc đầu gối còn chưa chạm đất, ngón tay của Thượng Thanh đâm vào bên eo gã, cỗ sức mạnh quen thuộc lần thứ hai chiếm lấy toàn thân, thân thể Du Tử Minh cứng đờ, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, kẹp chặt chân rồi chạy ra ngoài. Giữa hành lang bỗng nhiên có người hô to: "Đại ca, sao quần đại ca lại ướt vậy?" Còn Du Tử Minh thẹn quá hóa giận gầm lên: "Câm miệng." Mạnh Hoài ngồi phía trước cười nắc nẻ, tiến đến trước mặt Thượng Thanh nói: "Du Tử Minh này suốt ngày bắt nạt người này ức hiếp người kia, bày đặt muốn làm lão đại người ta, lần này coi như xong đời rồi!" Ngón tay Thượng Thanh dí nhóc mập đứng xa ra một chút, tiếp tục nằm úp xuống ngủ bù. Từ tướng mạo có thể thấy Du Tử Minh là người lỗ mãng song trọng nghĩa khí, vô tình phạm phải vài lỗi nhỏ thế nhưng chưa bao giờ làm chuyện đại ác, phạt cảnh cáo thôi cũng đủ rồi. Đối với một cậu học sinh cấp ba ưa sĩ diện mà nói thì việc tiểu ra quần này cũng là một hình phạt không tính là nhẹ. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác Mạnh Hoài kéo kéo ống tay áo y, y ngẩng đầu lên thì thấy nhóc mập chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, nói bằng khẩu hình: Tào, Quảng, Văn. Hết chương 5 Truyện khó edit thiệt á.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]