"Tôi có chuyện cần nói, nhưng để chị bình tĩnh tí đã rồi nói sau." Quý Hành liếc qua Mr.Mask, thấy đối phương cũng không có dị nghị gì. 
   
Manh Manh la lớn: "Không sao, cậu nói đi, tôi chịu được!" Để bão ập tới nhanh đi. 
   
Quý Hành thấy cô sắp hỏng mất rồi: " Vậy cô buông Phỉ Phỉ ra đi." 
   
Nhưng Manh Manh lại ôm chặt hơn, "Phỉ Phỉ hiện tại là chỗ dựa tinh thần của tôi, vì vậy tôi sẽ ôm cô ấy tiếp. Cậu nói đi, tôi hứa sẽ không sao đâu!" 
   
Quý Hành thở dài, nhưng Phỉ Phỉ dường đã hiểu ra điều gì đó nên nở một nụ cười nhàn nhạt trên miệng, giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh và dịu dàng, "Chị Manh Manh, tốt hơn hết là chị buông em ra đi." 
"Tại sao?" Manh Manh nghĩ cỡ nào cũng không ra. 
   
Quý Hành khẽ mím môi dưới, nhìn Phỉ Phỉ không thay đổi nhiều so với trước kia nhưng thật sự đã không quá giống với Phỉ Phỉ, "Cô không phải là Phỉ Phỉ, hay chúng tôi nên gọi cô là Sofia." 
   
Sofia? Manh Manh sững sờ, "Đó không phải là đối tượng trong nhiệm vụ của chúng ta sao?" Vừa nói xong cô ấy đột nhiên buông tay ra, không tin được mà nhìn cô gái nhỏ đã rất thân thiết sau một ngày, "Tiểu Hành Hành, cậu có hiểu lầm gì không..?" 
   
Trước khi Quý Hành kịp nói, Phỉ Phỉ đã thừa nhận, "Không sai, tôi là Sofia, tôi là đoá hoa hồng mà Thuỵ Mộng đã nuôi ra linh hồn cũng như thể xác." 
   
" Chị Manh Manh, chị đối xử với em rất tốt, nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-vi-hon-phu-nam-thang/213838/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.