Quý Hành và Phó Bằng Lan vừa mới về đã thấy Minh Lang khẩn trương chạy tới, cậu ta chào trước một tiếng "Anh Hành" rồi mới quay sang Phó Bằng Lan nhìn một lát: "viện trưởng". Hô hấp của cậu ta dường như hơi dồn dập: "Hôm nay chúng tôi đi tuần gặp phải một tình huống đột xuất. Những người đi trực buổi sáng nói rằng có hai team đang ở cạnh bệnh viện, dường như khoảng 10 người có tốc độ rất nhanh." Quý Hành và Phó Bằng Lan nghe xong vội đi về hướng phòng Trần Chi Vọng: "Trần Chi Vọng với Từ Trường Phái đang làm gì vậy?" Minh Lang đi theo xong hai người, bước chân có hơi vội vàng, lúc này cậu ta mới nhận ra, không chỉ viện trưởng cao, mà Quý Hành cũng không hề thấp, hai người chân dài đi ký trước, cậu tao chân ngắn bước đằng sau cực kỳ chật vật: "Bọn họ đang thương lượng đối sách, bảo em chờ mọi người, cách thời gian phó bản cấp 3 mở cửa chỉ còn có mấy giờ, đám thợ săn đang theo dõi chúng ta, đợi hai người về để làm tốt tuyến phòng thủ." Quý Hành nghĩ chút là hiểu. Phó bản cấp 2 kết thúc, nếu tìm được nhiệm vụ phụ còn đỡ, không tìm được thì đám thợ săn chán chết.. hơn nữa phó bản càng lên cấp loại người càng nhiều, mà một trong những đối thủ mạnh nhất của đám thợ săn có tên cái bệnh viện này. Chắc chắn sẽ có suy nghĩ giết hết cho chắc ăn rồi. Nếu thật sự như cậu nghĩ thì bệnh viện này có thể gặp nguy hiểm mất. Bệnh viện này chỉ dựa vào thực lực của một vài người... À, đương nhiên không tính đám người Phó Bằng Lan... vì chỉ còn mấy tiếng nữa là họ vào phó bản rồi, bệnh viện sẽ lại như rắn không đầu. Tới cửa phòng Trần Chi Vọng, Quý Hành đang định gõ cửa thì Phó Bằng Lan đã đẩy cửa đi vào, mà cửa cũng chả có khoá, nhưng có lẽ trừ Phó Bằng Lan thì không có ai lại dám tuỳ ý đẩy cửa đi vào như thế. Vừa vào cửa Trần Chi Vọng đã đem kết quả thảo luận nói cho hau người, đương nhiên Quý Hành đối với hai chữ "Thảo luận" cũng khá là nghi ngờ. Phó Bằng Lan nghe xong liền rút một tờ giấy ra, lấy bút vẽ vài nét, "Người chúng ta chuẩn bị còn chưa đủ, dù có siết chặt đến đâu thì cũng nên tăng cường phòng thủ vật lý xung quanh. Sau này mọi người cần phải thu thập mấy cái ám khí nhiều hơn. Mấy cái cửa quan trọng đều phải chuẩn bị bẫy hết, nếu đã muốn phòng thủ thì phải làm kỹ chút. " Từ Trường Phái không có ý kiến gì, Trần Chi Vọng thì xách theo Minh Lang và bản đồ đi làm việc. Họ đi ra ngoài mà không đóng cửa phòng. Từ Trường Phái vốn đang cuối đầu như tự hỏi gì đó, chờ hai người kia đi mới nâng tầm mắt len nhìn Quý Hành và Phó Bằng Lan, lúc nhìn Quý Hành còn do dự một chút. Quý Hành vừa định nhấc chân ra cửa làm một vòng, cổ tay đã bị Phó Bằng Lan kéo lại, "Đến xem nhà kho của em có cần mấy cái bẫy không?" "Không cần." Quý Hành gãi gãi đầu: " em sợ nhất mấy cái vụ bẫy này bẫy nọ." "Chuyện đó..." Từ Trường Phái đột nhiên nói, Quý Hành quay lại nhìn hắn ta, nhưng thái độ của Phó Bằng Lan hẳn mới là điều mọi người quan tâm, nhưng anh lúc này đang đeo mặt nạ... "Cái gì..." Phó Bằng Lan vẫn đang nghiên cứu cách tăng cường lực phòng thủ, không hề quay đầu lại, "Còn có mấy giờ, không cần nghỉ ngơi một chút sao?" "Xái đó không vội." Từ Trường Phái nói, vội vàng cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên, "Chuyện đã xảy ra trước đây... Tôi thực sự xin lỗi." Hắn ta nhìn Phó Bằng Lan rồi hít một hơi thật sau, "Nhưng điều tôi muốn nói không phải là điều này. Điều tôi muốn nói là độ khó của các phó bản tiếp theo nhất định ngày càng cao. Nếu tôi không may mất mạng trong ngục tối, tôi vẫn hy vọng rằng cậu đừng ghét bỏ những đồng đội của tôi mà quay lại bệnh viện, dẫn dắt mọi người thật tốt, để nhiều người được sống hơn. " Khi phó bản 3 chuẩn bị bắt đầu, Từ Trường Phái có lẽ đã thấy rằng địa vị và danh tiếng mà hắn ta từng quan tâm thực ra vô dụng ở đây, sức mạnh mới là tất cả, "Tất nhiên lựa chọn là của cậu, tôi giờ cũng đi giúp mọi người làm bẫy. "Nói xong liền rời khỏi phòng. Quý Hành nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu, đợi cho đến khi bước chân của Từ Trường Phái đã đi xa mới thu hồi ánh mắt của mình, câun ngay lập tức rơi vào ánh mắt dò xét của Phó Bằng Lan "Cậu ta có đẹp trai như anh không?" Phó Bằng Lan hỏi. "Tất nhiên là không." Không nói đến Từ Trường Phái, Quý Hành đã sống hai kiếp rồi mà chưa từng gặp ai có thể so ngoại hình với Phó Bằng Lan. . Truyện chính ở [ TR UМtruyen.мE ] "Vậy sao em nhìn chằm chằm cậu ta mà không nhìn anh?" Nghe có vẻ hơi... dỗi? Quý Hành cười bất lực, "Anh có thấy tâm trạng hôm nay của anh ta hơi bất thường không?" "Anh không phát hiện." Phó Bằng Lan cởi nút tay áo ra. "Có lẽ cậu ta cũng nhận thấy điều gì đó..." "Có lẽ." Quý Hành cảm thấy hơi đói bèn cùng Phó Bằng Lan cầm theo đồ ăn tới chỗ Manh Manh, sau đó gặp Minh Lang và Trần Chi Cọng đang chuẩn bị nghỉ ngơi ăn cơm, vì số lượng người khá đông nên không thể vào phòng, mọi người đành đi đến căng-tin của bệnh viện. Lâu rồi không dùng nên mọi người phải lau bụi mới ngồi được. Chỉ có một số ít biết người đeo mặt nạ là Phó Bằng Lan, những người khác thậm chí có người còn không biết cả Quý Hành. Mọi người bây giờ đều nghe theo sự chỉ đạo của Trần Chi Vọng, nên thấy anh ta tốt với hai người Quý Hành thì cũng học theo mà chăm sóc họ. Ban đầu họ còn vui vẻ, nhất là khi Quý Hành có nhiều đồ ăn ngon giúp họ đổi khẩu vị, mọi người đều đang tập trung ăn thì có người nhìn bức tranh trang trí trên tường, vẻ mặt có chút thay đổi: "Lần cuối cùng tôi ăn ở đây là hơn nửa tháng trước khi trò chơi bắt đầu. Lúc đó, tôi đã phàn nàn rằng ngày càng có nhiều bệnh nhân và bệnh viện ngày càng bận rộn. Kết quả là bây giờ... khó hơn." Không nhắc tới cũng không sao, vừa nhắc tới, người bên cạnh lập tức đỏ mặt khóc: "Lần trước ngồi cạnh Tống Kiều. Cô ấy còn nói bận rộn ngày nào cũng giống ngày nào. Không có hy vọng gì, nhưng chớp mắt... Tất cả đã biến mất. " "Tôi không thể tìm thấy cha mẹ của mình nữa..." "Em gái tôi và cháu trai tôi đã mất..." Quý Hành không có vướng bận còn đỡ, tuy đôi lúc cậu cũng nghĩ không biết ông chú của nguyên chủ dạo này có khoẻ không, nhưng nó chỉ chiếm phần nhỏ trong tình cảm của cậu, không thể khiến cậu rơi nước mắt. Nhìn mọi người đắm chìm trong cảm xúc buồn bã, Ji Heng không khỏi nhìn về phía Phó Bằng Lan, à, anh mang mặt nạ, không thấy gì hết. Quý Hành lại nhìn Manh Manh, thấy cô nàng đập bàn kiên quyết. "Mấy người nghĩ nhiều như vậy làm gì!" Hùng Manh Manh nói: "Chúng ta bây giờ thì làm gì được? Chỉ có cố gắng sống sót thôi. Không phải nói đây là trò chơi lựa chọn sao? Nếu chúng ta sống đến cuối cùng, chúng ta sẽ đến một hành tinh mới. Nếu chúng ta đoàn tụ với những người thân của mình ở đó có phải là hạnh phúc khồn? Phải lấy nó làm mục tiêu cố gắng chứ!" "Đúng, đúng! Tôi phải đi đến cùng!" Quý Hành cúi đầu, nhìn chằm chằm vào góc bàn, chân của cậu đan vào nhau, còn bên phải là cặp chân dài của Phó Bằng Lan. Lúc Manh Manh phát biểu anh có thay đổi tư thế, nhưng không nói gì.. Phải nói gì... không có cái hành tinh mớ nào cả, thế giới trước kia của Quý Hành đã được nhân loại liên tục khám phá, kinh tế - khoa học - kỹ thuật ngày càng phát triển, nhưng ý thức về môi trường lại không tiến mà lùi, lúc đấy khắp nơi cứ kêu gọi phải bảo vệ môi trường - ngôi nhà duy nhất của chúng ta. Bây giờ kết quả là gì? Khoa học tiến bộ không đuổi kịp tốc độ môi trường bị huỷ hoại, mọi thứ đều đã có dự báo trước. Bây giờ họ cái gì cũng không được nói, không thể nói. Mọi người còn mang chút hy vọng le lói để sống, nếu hy vọng cuối cùng bị dập tắt... Quý Hành không dám nghĩ đến thế giới này sẽ loạn cỡ nào. Phó bản cấp 3 còn 2 tiếng nữa là mở. Trần Chi Vọng và Từ Trường Phái đi kiểm tra chi tiết, rồi giao nhiệm vụ cho những người ở lại. Chỉ khi chim lớn đem chim non ra khỏi tổ, chúng nó mới học được cách bay. Phó Bằng Lan thì dắt Quý Hành về chợp mắt nghỉ ngơi một lát. Quý Hành nằm ở trên giường, trước khi nhắm mắt bỗng nhớ kỹ năng "Daydream" của mình, hiện tại là ban ngày đúng không? Mặc dù tỷ lệ hơi nhỏ nhưng nếu cậu có thể mơ thấy một manh mối chính...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]