Vì bữa sáng gặp sự cố nên nữ chủ giận chó đánh mèo với thằng nhóc song ainh, ngược lại giúp người chơi không gặp chuyện gì.
Trần Chi Vọng tổ đội với người khác để đi phó bản ẩn. Phó Bằng Lan và Quý Hành dặn dò vài câu rồi quyết định đi ra bên ngoài dạo một vòng.
Đi xuống lầu, họ thấy đứa trẻ đang nằm yên lặng lau sàn trong phòng khách, Quý Hành nhịn không được nhìn cậu t thêm vài lần, là một đứa trẻ năm sáu tuổi, cậu rất nghiêm túc lau, nhưng mẹ cậu vẫn không hài lòng, vừa ném vỏ hạt dưa xuống sàn, vừa cau mày chê cậu ta quá chậm.
( ôi t đang lau nhà mà xả hạt dưa xuống t bật chế độ chửi liên thanh liền). "Tại sao mày lau chậm thế hả? Cơm hôm nay mày làm cũng tệ nữa, không phải mày đã học nấu cơm xong rồi hả?" Cậu bé cúi đầu xuống: "Xin lỗi mẹ."
"Tiếp tục lau, nhanh hơn tí đi".
Quý Hành cùng Phó Bằng Lan đi ra ngoài, nhịn không được cảm thán một câu: "Em không biết Thuỵ Mộng có phải con ruột của bà ta hay không nữa."
Phó Bằng Lan nhìn về phía xa xăm, "Dù cho không phải con ruột nhưng đã gọi một tiếng mẹ rồi, đối xử với đứa trẻ như thế sẽ gặp báo ứng. "
Phó Bằng Lan ngồi xổm xuống bên cạnh Quý Hành, cậu quay lại nhìn anh," Anh đang nhìn cái gì vậy? "Cậu hỏi thẳng.
"Nhìn cái cây."
"Hả?"
"Nhìn xem cái cây nào thích hợp hơn để khoan gỗ làm lửa." Fu dựa vào lan can với giọng điệu nghiêm túc, và bình tĩnh lấy điếu thuốc từ trong túi ra.
Quý Hành yên lặng nhìn anh ta một lúc, sau đó lấy con quay ra, "Em nói thật là nghiêm túc, nhưng mọi người đều cho rằng em đang... nói đùa? Cái con quay này có thể khoan một lỗ trên cả đá hoa cương, dùng nó để khoan gỗ cũng còn dư dả. "
"Ừ, lúc đó anh cũng rất nghiêm túc. "Phó Bằng Lan nói với cậu," Họ tin hay không không quan trọng, nếu em muốn thử, chúng ta sẽ đi tìm một cây bây giờ. "
Mười phút sau, Quý Hành ngồi trên một cái cây lớn bị đổ, nhìn Phó Bằng Lan hút thuốc bên cạnh," Cẩn thận, đừng đốt cháy toàn bộ khu rừng. "
Phó Bằng Lan ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó lấy ra cho cậu một ít trái cây, "vừa rồi trên cây rơi xuống ít trái, em nghĩ có thể ăn được không?" Quý Hành cầm nó trong tay, nhìn nó "Có thể ăn được. Nhưng em không dám ăn, chúng ta hãy bỏ qua nó trước đã." Cậu trái cây sang một bên, ngọn lửa vừa thắp lên vẫn còn để lại vài tia lửa. Quý Hành nhìn thấy ở xa xa có một đàn đàn gà lang thang trong rừng.
Mùa này mà vẫn còn gà cơ à?
Cậu chợt nhận ra rằng mình đã không ăn thịt trong một thời gian.
Chính xác mà nói, sau khi đến thế giới này, không còn nữa, Quý Hành khổ sở nghĩ.
"Bắt một con nhé?" Phó Bằng Lan nói, "Em còn đang lớn, chỉ ăn cơm trắng cũng không tốt."
Quý Hành còn chưa kịp nói chuyện, anh đã xắn tay áo bước đi, nhưng bọn gà có vẻ còn chưa biết mình đang gặp nguy hiểm, vẫn còn ung dung đi dạo. Quý Hành cảm thấy người đàn ông này bắt gà cũng rất tao nhã, thực sự muốn khen thưởng cho anh ấy. Manh Manh ở đâu bỗng chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Quý Hành, cầm lấy trái cây đặt bên cạnh, Quý Hành chưa kịp lên tiếng cản thì cô nàng đã bỏ vào mồm.
Quý Hành: "..."
"Có chuyện gì vậy? Nó không phải của viện trưởng sao?" Manh Manh giật mình, "Giờ tôi nôn ra còn kịp không?"
Quý Hành lắc đầu, "Không sao đâu, không sao đâu. Nhưng cô phải nhớ nếu tí nữa khó chịu thì báo cho tụi tôi liền nhé." Cậu liếc nhìn phía sau cô nàng, không có ai cả," Tại sao cô lại tự mình chạy tới? "
"Tôi cùng Lâm Dao vừa ra khỏi trò chơi, nguy hiểm thật sự. May là có hai người nhắc nhở, nhưng tôi có đôi khi không hoàn toàn tin tưởng cô ấy, có hai lần còn do dự."
"Có bị thương không?"
"không, không, chúng tôi khá tuân thủ theo luật chơi. "
Manh Manh vừa nói xong thì chỗ của cô và Quý Hành nhiều hơn một con gà. Vì tránh để ồn ào, Phó Bằng Lan đã dùng dây thừng buộc miệng gà lại. Manh Manh ngay lập tức khép người lại, nhanh chóng ngậm miệng và nhích người sang một bên.
Phó Bằng Lan ngồi xuống bên cạnh Quý Hành với vẻ hài lòng và châm lửa lại bằng những tia lửa, và sau đó cả ba người họ nướng gà trên lửa, ăn thêm ít đồ ăn nhẹ, nghĩ về những người chơi vẫn đang nước sôi lửa bỏng trong phó bản, cô nhẹ nhàng che mặt mình lại.
Vẫn có hơi nghi ngờ thuộc tính của trò chơi này.
Một lúc sau Trần Chi Vọng cũng đi ra, đuổi theo sau anh ta là Lâm Dao.
"Bác sĩ Trần, anh bị thương, tôi sẽ giúp anh xử lý."
"Nói không cần là không cần, bản thân tôi là bác sĩ, tôi biết chỉ có hai vết chém, tôi đã xử lý xong rồi."
Trần Chi Vọng bị Lâm Dao nhây đến sợ, còn phát hiện gần đó chỉ có hai người bọn họ, cuối cùng nhìn quanh một hồi lâu mới theo mùi hương tìm được ba người này.
Anh ta nhìn chằm chằm vào nửa con gà quay còn lại trên tay Phó Bằng Lan, cơn háu ăn trong bụng anh ta lập tức bị móc ra, đối với người theo đuôi đáng ghét nói: "Cô lấy được cho tôi con gà nướng, tôi sẽ suy xét việc thích cô."
Lâm Dao nghe xong sửng sốt một hồi, còn Manh Manh vừa nghe liền vỗ tay chạy đi ra ngoài, Quý Hành xem mà mắc cười.
"Cậu bị thương nặng lắm hả?" Phó Bằng Lan liếc nhìn Trần Chi Vọng một cái, khoé miệng khẽ nhếch lên: "Đến nỗi không còn sức bắt gà?" Trần Chi Vọng lắc đầu: "Tôi không nhận đươnc phần thưởng của phó bản ẩn."
Quý Hành ngạc nhiên quay đầu lại:" Sao vậy? "
Trần Chi Vọng miễn cưỡng nói:" Tôi không trả lời đúng được câu hỏi nào hết, tôi đã không nhớ nó. Câu hỏi cuối cùng yêu cầu tôi giảm một nửa thưởng hoặc nhận phần thưởng của bên kia. Tôi đã chọn phần thưởng của bên kia, nên Từ Trường Phái cũng không nhận được phần thưởng, cả hai chúng tôi... hehehe. "
Quý Hành quay đầu lại mắng thầm: "Trách ai được, còn không phải tại hai người cứ thích battle."
Nhóm bên ngoài đã có một bữa ăn ngoài trời nên cũng không mong đợi thức ăn buổi trưa. Quý Hành trong buổi trưa có nếm thử mùi vị thức ăn, vẫn không ổn lắm, đứa nhỏ tất nhiên lại bị mẹ mắng, phạt phải ra ngoài đốn củi một mình.
"Mùa đông còn không mau đi đi cho rồi, tôi thực sự ghét nó." Bà chủ cáu kỉnh tự cầm lấy tóc mình, và sau khi nhận ra mình có hơi thất thố nên giả vờ vén tóc một cách thản nhiên, "Tôi cần đi ngủ một chút. Tôi hy vọng mọi người sẽ giữ im lặng. Tối hôm qua mọi người thật sự quá ồn ào, những vị khách bất lịch sự. "
Cô ta ăn shit qua ngày hay gì mà mở mồm câu nào thối câu đó thế?
Sau khi bước vào phòng, Quý Hành thì thầm với Phó Bằng Lan, "Em có một suy đoán. Thuỵ Mộng trước kia sẽ không nấu cơm, anh đoán thử xem hiện tại là ai là người nấu cơm?"
"Quần áo giống nhau, một người nấu một người không nấu, và một người mùa đông giống như sẽ biến mất" Phó Bằng Lan cảm thấy hơi thú vị "Tốt hơn là nên đoán xem, liệu thói quen ghi nhật ký của Thuỵ Mộng có phải được hình thành từ khi còn nhỏ hay không?. "
" Anh lại định ăn trộm à? "Quý Hành hỏi.
"Trộm là trộm cái gì, đấy là tiện tay nhặt được". Anh đem mặt nạ đeo lên mặt, không biết xấu hổ nói. ( mặt nạ: rồi tất cả tại tao:)).
Quý Hành: "..." Hãy cởi bỏ mặt nạ và là chính mình đi anh..
Buổi tối vẫn là một người nấu cơm, vẫn nấu không tốt. Cơm tối xong là đến mùa xuân, một trong 2 của cặp song sinh đã biến mất gần một ngày từ cầu thang bước xuống với khuôn mặt đỏ bừng, lộ ra sức sống bừng bừng của mùa xuân.
Nhìn thấy điều này, Quý Hành nhịn không được nhớ đến Sofia.
Ngay cả cô chủ không thích mùa đông vẫn sẽ xuất hiện trong tầm mắt của người chơi, cho nên Quý Hành chỉ có thể nghĩ đến một lý do biến mất, đó là khi mùa đông đến, phần lớn thực vật sẽ chìm vào giấc ngủ.
Quý Hành đến gần Phó Bằng Lan: "Em có thể đánh dấu cặp song sinh được không? Xem như bảo hiểm."
Phó Bằng Lan gật đầu, sau khi ăn xong đi ngang qua cậu nhóc mặc quần áo thủ công, anh vỗ vỗ đầu cậu nhóc an ủi, "Buổi tối nấu không tệ, cố gắng phát huy."
Đứa nhỏ ngẩn g đầu nhìn anh, mím môi muốn khóc, nghẹn ngào nói ra ba từ:"... cảm ơn anh. "
" Anh đặt cái gì vậy? "Quý Hành hỏi. Phó Bằng Lan vươn lòng bàn tay và đặt tay lên trước mũi Quý Hành, cậu xoa xoa mũi hai lần, nghe được thoang thoảng mùi thuốc lá.
"Chỉ là điếu thuốc cũ thôi. Thật may là trước đó anh chưa hút xong." Anh đem điếu thuốc nghiền nát rồi để lên đầu đứa nhỏ kia.
Quý Hành cười tươi chia tay đưa cho anh một bó thuốc, Phó Bằng Lan đưa lên trước mũi ngửi vài lần "Anh không thèm thuốc lá lắm, nhưng thứ em đưa... sẽ khiến anh nghiện đấy. "
Quý Hành:"... "
Những người chơi còn lại cũng đã qua phó bản ẩn, chủ yếu là do Quý Hành và Phó Bằng Lan nhắc nhở, mọi người đã chuẩn bị trước một vũ khí tiện dụng, một cái xẻng,cây rìu,Búa đá,...Chỉ cần có thể dùng là được.
Hầu hết các chấn thương đều ở mức trung bình đến nhẹ, chỉ có thể nói rằng các cầu thủ trong buổi tập này đều có chất lượng cao, không muốn giết người của chính mình.
Nhưng điều này rõ ràng cũng khiến bà chủ bị chọc giận, cả ngày nay trông bà ta không tốt tí nào.
Sau bữa tối, bức tranh nơi góc cầu thang biến thành những bông hoa cải dầu. Người chơi không cần phải bất chấp gió tuyết để đốn củi và đốt lò sưởi, nhưng hoa hồng vẫn là thứ không thể thiếu, và nhiệm vụ của ngày hôm nay còn thêm một mục mới so với ngày hôm qua, đó là bón phân cho hoa hồng.
Nhờ ơn Thuỵ Mộng mà mỗi lần nghe đến phân bón ai cũng rợn cả da gà.
Phân bón được đặt ở phòng kho tầng 1. Có lẽ đã được chuẩn bị khi nam chủ nhân còn ở đó, rõ ràng là cả phòng nên chứa phân bón, nhưng thực ra lại không còn bao nhiêu.
Phân bón không phải là phân hóa học thông thường mà do người dân tự làm, nhào nặn thành hình tròn, sau khi phơi thì cất trong nhà.
Rút kinh nghiệm ải đầu, dù phân trông bình thường nhưng mọi người vẫn mặc đồ bảo hộ. Manh Manh cầm một quả cầu phân bón qua găng tay, không khỏi thì thào: "Đây thật sự là phân bón hả? Tại sao nó lại nặng hơn cả sắt vậy?"
Vừa dứt lời cô đã bị một người phía sau đụng phải khiến quả cầu trên tay cô nàng rớt xuống đất, phát ra tiếng "bùm, bùm, bùm", cô vội vàng đuổi theo nhặt nó lên. Quả cầu lăn, lăn ra khỏi kho chứa đồ và dừng lại trước một đôi chân.
Manh Manh không thể biết đó là ai trong cặp song sinh, vì vậy cô chỉ có thể cười ngượng ngùng: "Cảm ơn cậu chủ nhỏ."
Cậu bé trong trang phục tinh tế không cười như khi ở trước mặt mẹ, ánh mắt của cậu ta không có tí cảm xúc. Cậu ta cúi đầu cầm quả cầu phân lên, động tác quá mức cẩn thận khiến người khác khó có thể phân biệt được cậu ta có phải đang tức giận hay không.
Manh Manh đang cảm thấy không ổn thì nhìn thấy đứa trẻ trước mặt ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt hai cái, "Hôm nay cô thích ăn trưa hay ăn tối?"
Manh Manh do dự một lúc, vừa định trả lời thì Quý Hành và Phó Bằng Lan đã bước tới, Phó Bằng Lan tiến lên xoa đầu đứa trẻ rồi cho Quý Hành một ánh mắt, Quý Hành lập tức trả lời: "ngày hôm qua có vẻ hợp khẩu vị hơn. "
Đứa trẻ này là người đã biến mất cả ngày mùa đông.
Sau khi Quý Hành nói xong, đứa trẻ trước mặt đưa phân bón vào tay Manh Manh, thái độ của cậu ta đã tốt rất nhiều. "Tất cả đều là phân bón quý giá. Lần sau cẩn thận."
Cậu ta vừa đi, Manh Manh mới ôm ngực không ngừng thở. "Ôi mẹ ơi, tôi sợ chết khiếp. Tôi cảm thấy vừa nãy mình đã chạm gần đến điều kiện tử vong rồi phải không?"
"Gần như rồi," Phó Bằng Lan nhìn chằm chằm vào bóng lưng đứa trẻ đang đi lên lầu một lúc, cho đến khi nó khuất bóng mới thu hồi ánh mắt.
Quý Hành nhìn chằm chằm vào quả cầu trong tay Manh Manh, nhớ tới tiếng bóng lăn trên mặt đất vừa rồi, trong đầu rối loạn một chuỗi, nhưng nhất thời không nghĩ ra gì.
Loại phân này quả thực là loại phân bón tốt, đem rắc lên ruộng hoa và tưới nước, hoa sẽ thoát ra khỏi sự mệt mỏi của mùa đông và trở nên tràn đầy năng lượng.
Đặt hoa hồng và nước tắm trong phòng tắm. Hôm nay bà chủ không có trong phòng. Cặp song sinh một đứa ở nhà bếp tầng dưới và một thì đang ở trong phòng. Phó Bằng Lan liếc nhìn Quý Hành một cái rồi lặng lẽ biến mất. Không chỉ riêng anh, Quý Hành còn nhận ra cả Trần Chi Vọng và Từ Trường Phái cũng biến mất.
Quý Hành nhìn tới nhìn lui trong phòng nữ chủ, tai vểnh lên để nghe tiếng động trên cầu thang, không thể không khen được, dù là ở tận sâu trong rừng rậm nhưng đồ đạc trong căn phòng này vẫn đầy sang trọng và tràn ngập hơi thở quý tộc. Quý Hành nhìn thấy một bức ảnh trên bàn đầu giường, một nửa bức ảnh đã bị xé đi, phần còn lại Quý Hành nhìn thấy bà chủ, cô ấy đang ôm một đứa trẻ.
Khoảng 1/3 bức ảnh đã bị xé toạc, quan sát kỹ hơn còn có những vết rách giữa bà chủ và đứa trẻ. Điều này khiến Quý Hành khó hiểu.
Vừa nghĩ vừa chuyển tầm mắt, liền bắt gặp một đôi màu nâu nhạt con ngươi, chủ nhân ánh mắt rất khó chịu, trừng Quý Hành: "Cô đang nhìn cái gì?"
Da đầu Quý Hành trở nên căng thẳng, cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng động từ cầu thang. Trước mắt bản thân cậu còn khó bảo toàn lại còn lo cho đám người Phó Bằng Lan. "Xin lỗi, tôi chưa từng thấy một căn phòng cao quý như vậy bao giờ nên kiềm không được muốn nhìn nó nhiều hơn. "
Khát vọng sinh tồn mãnh liệt nổi lên "Đẹp như bản thân ngài vậy."
Manh Manh nghe vậy lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho Quý Hành rồi quay đầu nhìn nước trong bồn tắm đã khá đầy bèn tắt vòi, những người khác cũng vội vàng dọn dẹp phòng tắm.
Quý Hành nghe thấy tiếng bước chân bên tai, biết đó là đám người Phó Bằng Lan trở về, nhanh chóng đưa tay bịt mũi, giả vờ như không kìm được một cái hắt xì hơi lớn, rồi nháy mắt ra hiệu với Manh Manh, cô cũng vội vàng chạy tới vây quanh bên cạnh, "Cậu không sao chứ, sao lại bị cảm rồi?" Quý Hành sụt sịt: "Có lẽ ban ngày hơi lạnh," cậu quay lại nhìn bà chủ, "Tôi rất xin lỗi quý cô xinh đẹp, có lẽ tôi có thể cần phải xuống nhà và nghỉ ngơi một lúc. Dù sao, thật bất lịch sự nếu để mất dù chỉ một sợi tóc trước mặt cô."
Vẻ mặt của bà chủ thực sự dịu đi một chút, và bà ta vẫy tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài, "Thời gian tươi đẹp của tôi đến rồi."
Mọi người đi ra ngoài đúng lúc gặp đám người Phó Bằng Lan ở cửa. Anh nhìn chằm chằm Quý Hành mang theo ý nụ cười, cậu trừng mắt nhìn anh: còn không phải là tại anh hả?
Từ giã bà chủ, Quý Hành nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của nhiều người. Bước đến cửa phòng, Trần Chi Vọng rất tự nhiên mà mở cửa phòng Quý Hành, Phó Bằng Lan mở miệng nói: "cậu là bác sĩ, trong tay ít nhiều cũng đã có mạng người, còn sợ cái gì? Tối hôm qua thì thôi, nay đã trôi qua một ngày rồi đấy."
"Cái này không giống". Dù sao Trần Chi Vọng cũng muốn ăn vạ bọn họ: "Kia là mạng của người khác, tôi đã cố gắng hết sức, còn đây là mạng của tôi, qua được ngày nào hay ngày đấy."
" mọi người có phát hiện ra gì không? "Quý Hành liếc nhìn ra ngoài cửa, chắc chắn rằng không có gì, rồi đóng cửa lại.
"Không." Trần Chi Vọng buông tay.
Quý Hành nhìn Phó Bằng Lan, Anh chỉ chỉ vị trí trên lầu, "Hai anh em sinh đôi không ở cùng một phòng, một người trực tiếp đối xứng với chúng ta trên lầu, cửa đóng, một phòng còn lại thì cửa mở. Chúng tôi không đi vào trong nhưng có thể nhìn thấy trang trí bên trong phòng, đó chắc chắn là của trẻ em, mà còn căn phòng trống kia— "
" Có rất nhiều thứ trong đó, và anh đã nhìn thấy một chiếc máy ảnh, nhưng anh không có cảm giác gì. Anh phải tìm cơ hội đến phòng hai đứa nhỏ để nhặt nhật ký. "
Quý Hành nhìn hai người họ, suy tư nói:" Em đã nhìn thấy một bức ảnh bị xé rách trong phòng bà chủ. Thoạt nhìn phần bị xé rách chỉ có một người."
Phó Bằng Lan cau mày:" Thực ra anh nghĩ đề mục lân này có thể không khó như chúng ta suy đoán. Hiện tại chúng ta cần xác định ai là Thuỵ Mộng thật, bởi vì người dư lại chính là Thuỵ Mộng đã hắc hoá sau này." " Có phải là trực giác không? "Mặc dù Quý Hành cũng cảm thấy cặp song sinh rất kỳ quặc, nhưng cậu vẫn muốn trêu Phó Bằng Lan:" không phải nói giác quan thứ sáu là của phụ nữ sao?" Cậu nói xong còn đá đôi giày cao gót mình mang cả ngày nay.
Nhưng tiếc là kỹ thuật không tốt nên chiếc giày bị rơi vào gầm giường. Dường như bên dưới có thứ gì đó, vì có tiếng va chạm rất nặng nề.
Khóe miệng Phó Bằng Lan nhếch lên: "Ồ, vâng, hiện tại giác quan của "cô" càng chính xác hơn nè. Tôi có thể hỏi "cô" một chút không, "cô" trực giác đá giày tới rồi hả?" =))))))
Quý Hành nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Phó Bằng Lan: "sẽ không phải là thi thể của nam chủ nhân chứ? "
Trần Chi Vọng, người đã nằm trên sàn suốt đêm qua:"... "
Phó Bằng Lan cười: "Cậu có biểu tònh gì thế, cùng lắm thì cậu chỉ cùng hắn ta vai kề vai, chúng tôi còn ngủ lên trên hắn ta đây này." Trần Chi Vọng: "Thật là!?..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]