…
Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng thanh tàn kiếm mà Lục Thanh nhìn thấy một năm trước, lúc này cũng đang mang theo một thiếu niên liều mạng chạy trốn ở bên ngoài.
“Nhanh lên, đi về phía trước, nơi đó có một đầm lầy lớn, vào trong đó ngươi mới có thể được cứu!” Giọng tàn kiếm trở nên gấp gáp.
Bản lĩnh của nó cường hãn, lực lượng hùng hậu, nhưng suy cho cùng bản chất vẫn là một thanh kiếm, cụ thể có thể phát huy tác dụng lớn đến mức nào còn phải xem tu vi của kiếm chủ.
Cưỡng ép nâng cao một cảnh giới tu vi có thể làm được, nhưng trong tình huống hiện tại không cần thiết.
Thần linh phía sau truy đuổi không ngừng, nếu một khi ở đây xảy ra đấu pháp, tất nhiên cũng sẽ thu hút ánh mắt của các tu sĩ khác.
Đến lúc đó, nếu thật sự xuất hiện thiên la địa võng, vậy thì có mọc cánh cũng khó thoát.
Trong vùng đất ma thổ gần với Thiên Vực, tồn tại một vùng chướng khí yêu độc, nơi đây đầm lầy trải rộng, sương mù dày đặc.
Từ xa, một đạo kiếm quang bao bọc một bóng người, “xoẹt” một tiếng lao vào trong, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Phía sau, chỉ trong vài hơi thở, từng đạo thần quang bay xuống.
Mấy vị thần linh hiện thân, thần sắc lạnh lùng, “Tên tiểu tử kia dám cướp đồ của chúng ta, thật không biết trời cao đất rộng.”
“Chư vị đừng nóng vội, cứ để ta thi pháp, nhất định sẽ tóm hắn ra.” Phía sau, một vị thần linh bước lên một bước, quanh thân hơi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-tranh-hung-thien-phu-cau-dao-truong-sinh-c/4914343/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.