……
Tiêu chuẩn của những bảo vật này hoàn toàn phải dựa vào phán đoán của Thiên Cơ Huyền Ngọc.
Cũng vì lẽ đó, đôi khi Diệp Lâm rất ít khi dùng nó để hỏi cùng một chuyện, trừ khi bất đắc dĩ.
Hắn cũng hạ quyết tâm, quyết định tự mình thử thách bài kiểm tra gia nhập môn phái trước.
Trong thời gian đó, Diệp Lâm còn từ chối lời mời của vài vị sư huynh.
Dần dần, thấy những người khác đều đã có nơi chốn, Diệp Lâm cũng không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Hắn muốn bái nhập Kiếm Mạch là đúng, nhưng nhìn ngang nhìn dọc, vẫn không nghe thấy tiếng đệ tử Kiếm Mạch nào xuất hiện.
Đương nhiên hắn không thể cứ đứng đợi mãi ở đây.
“Vị sư huynh này, xin hỏi vì sao không thấy Kiếm Mạch thu nhận đệ tử vậy?”
Vị sư huynh được hỏi liếc nhìn Diệp Lâm từ trên xuống dưới, đầu tiên khẽ cười một tiếng, sau đó thu lại nụ cười trên mặt, chỉ vào một ngọn núi đằng kia cười nói: “Sư đệ, nếu ngươi muốn bái nhập Kiếm Mạch, kia kìa, có một ngọn núi, ngươi có thể đến đó để khảo hạch.”
Diệp Lâm nhìn thấy thần sắc của vị sư huynh này, trong lòng đã có một dự cảm không lành.
Hắn lại theo ánh mắt của vị sư huynh nhìn về phía ngọn núi đó.
Hai mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.
Nếu là núi cao lớn thì rất bình thường.
Nhưng ngọn núi xuất hiện trong tầm mắt Diệp Lâm đã không còn nằm trong phạm vi của một ngọn núi nữa.
Nó là một thanh cự kiếm.
Cự kiếm vô song, một luồng khí thế mênh mông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-tranh-hung-thien-phu-cau-dao-truong-sinh-c/4914311/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.