“Thanh Trần sư huynh, ta thỉnh giáo không phải vì tu vi, chỉ là muốn ngồi luận đạo mà thôi.”
Thần sắc người kia vẫn không hề thay đổi, dù thấy đệ tử thân truyền nhúng tay vào, hắn cũng không hề lùi bước.
Nhưng chỉ có chính hắn mới biết được suy nghĩ trong lòng.
“Sư huynh, tuy quý là thân truyền, chúng ta vô cùng kính trọng sư huynh. Nhưng sư tôn cũng từng nói, đồng môn có thể luận bàn lẫn nhau, sư huynh cứ che chở khắp nơi, chẳng lẽ Thanh Phong sư huynh lại coi thường chúng ta sao?”
Bên cạnh lại có một người bước ra, u ám nói.
Lời lẽ độc địa, ánh mắt lạnh lẽo.
Chính là Trương Ngọc Lương, đệ tử nhập môn xếp thứ năm.
Thanh niên áo tím pháp hiệu Thanh Trần thấy vậy, nụ cười dần tắt, hắn quay đầu lại, nhìn về phía Đàm Thiên Tứ, nhàn nhạt nói: “Thanh Phong sư đệ, ngươi muốn luận đạo sao?”
Hắn ném vấn đề này cho người trong cuộc.
Trước đó đã che chở rồi, bây giờ thì xem Đàm Thiên Tứ sẽ làm gì.
“Sư huynh, ta nguyện ý thử một lần.”
Đàm Thiên Tứ cũng đang ở tuổi thiếu niên, nghe những lời nói của mọi người, nhìn ánh mắt của mọi người, trong lòng liền dâng lên một cỗ tức giận.
Tại sao hắn lại không thể được liệt vào hàng thân truyền?! Thần sắc biểu lộ trên khuôn mặt, cũng khiến người khác nhìn thấy rõ.
“Nếu đã như vậy, vậy thì đa tạ sư huynh chỉ giáo.”
Nội dung khiêm tốn, nhưng đệ tử nói ra lời này lại mang theo một phần thờ ơ trong thần sắc.
Vương Xuân Phong ở hiện trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-tranh-hung-thien-phu-cau-dao-truong-sinh-c/4914232/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.