Đối với Tạ tiên sinh, người luôn muốn mọi việc nằm trong tầm kiểm soát, việc trời cao ban cho hắn một cơ duyên khi hắn đang ở bước đường cùng, điều đó có nghĩa là mọi chuyện ắt sẽ thuận buồm xuôi gió, dù có gặp chút trắc trở thì cũng chỉ là nhất thời.
Trường sinh, chắc chắn sẽ có, nhưng người đạt được trường sinh, chưa chắc đã là Thái tử.
“Tốt!” Thái tử Đại Tề cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Người không vì mình, trời tru đất diệt, phụ hoàng, người nên lên đường rồi!
Lục Thanh khẽ nheo mắt, nhìn về phía hoàng cung rộng lớn ở đằng xa. Từng luồng khí vận vàng óng thuần hậu, nhưng ở trung tâm lại xuất hiện một luồng huyết khí.
“Kẻ cướp nước, lại chính là hoàng tộc.” Lục Thanh cũng không muốn nói gì về hoàng gia.
Nhưng cái nhân quả này thì sao? Hắn khẽ mỉm cười, nhìn về phía hai người trên con đường núi, một hòa thượng, một đạo sĩ.
Lục Thanh đã từng gặp hòa thượng trên đường, cũng từng gặp đạo sĩ.
Thông thường, hòa thượng và đạo sĩ hiếm khi xuất hiện cùng nhau.
“Haizz, vẫn thấy không vừa mắt.”
Lục Thanh không có sở thích phán xét thiện ác của nhân gian, đúng như hắn nghĩ, thiện ác không tuyệt đối, nhưng đôi khi, hai chữ “cảm quan” lại vô cùng kỳ diệu.
“Cũng có linh tính.” Lục Thanh suy nghĩ một chút, vừa lúc nhìn về phía một cây cổ thụ bên cạnh, cây cổ thụ này đã bén rễ ở đây rất nhiều năm rồi.
Nơi này cũng có con đường tu hành thiện công.
Dường như nghe thấy lời Lục Thanh nói, những chiếc lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-tranh-hung-thien-phu-cau-dao-truong-sinh-c/4914198/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.