“Vị đạo hữu này, có phải muốn đến Thủy Quốc? Chi bằng cùng chúng ta đi chung một đoạn đường?”
Hắn đứng cách đó hơn mười dặm, chiếc thuyền lá màu xanh nhạt nổi trên mặt nước biếc, lay động theo dòng chảy.
Lúc này, một giọng nói truyền đến, Lục Thanh nhìn qua, chỉ thấy một tu sĩ vận cẩm y ngọc bào đang mời hắn.
Đó chính là một trong số những tu sĩ thuộc nhóm người kia.
“Đa tạ hảo ý của các hạ, nhưng tại hạ có việc cần làm, xin không tham gia náo nhiệt này.” Lục Thanh khẽ lắc đầu, từ chối.
Thủy Quốc chiêu thân, sự náo nhiệt này chẳng liên quan gì đến Lục Thanh.
“Thì ra là vậy, vậy đạo hữu sau này hữu duyên gặp lại.”
Vị tu sĩ ngọc bào kia không tiếp tục mời.
Chiếc thuyền nhỏ màu xanh biếc cũng với tốc độ vừa chậm vừa nhanh, rời khỏi tầm mắt của nhóm tu sĩ.
“Chư huynh, sao lại khách khí với tên tán tu kia như vậy?”
Một tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh khó hiểu hỏi.
Những người khác cũng nhìn qua, vừa rồi bọn họ cũng muốn chen lời, nhưng vì Chư Long Tượng đã mở miệng trước, lại còn khách khí với tên tán tu kia như vậy, nhất thời bị dọa cho ngây người.
Chư Long Tượng dung mạo tuấn tú, ánh mắt thâm thúy nhìn về hướng Lục Thanh rời đi, nói: “Người đó không hề đơn giản.”
“Còn có người khiến Long Tượng huynh cũng phải thấy không đơn giản sao? Là Ngọc Sơn? Hay Kiếm Tông? Thiên tài nổi tiếng ở Thủy Châu ta cũng từng gặp qua, nhưng chưa từng thấy người như vậy?”
“Chư đạo huynh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-tranh-hung-thien-phu-cau-dao-truong-sinh-c/4914092/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.