Edit: Gấu trúc 🐼
Sau chuyến đi kinh khủng này, Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy, kêu Ngôn Càn tới chiếu cố mình, cũng không phải là chuyện tồi tệ gì.
Ít nhất thì hình người Ngôn Càn không có mai, không phun bong bóng, và cũng không có móng vuốt nhỏ để bò dậy và không kêu khè khè.
Ngôn Càn là một chú rùa nhiệt tình, năng động có chút nhí nhảnh. Ngay cả khi đối mặt với tã lót của hài tử cũng không sợ, và cũng có thể một bên nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt mềm mụp của nàng, một bên thì hăng say nói chuyện.
Nếu hắn đang chiếu cố hài tử một cách nghiêm túc, thì quả thật rất giống phụ thân và cũng thật phiền phức.
Nhưng Ngôn Lạc Nguyệt lại không thèm để ý. Ngôn Càn lải nhải vừa lúc cũng là phương tiện để giúp nàng có thêm nhiều kiến thức ở nơi đây hơn.
"Mỗi lần vào cuối mùa thu, đều là thời điểm nhàm chán nhất trong năm." Ngôn Càn một tay chống cằm, lẩm bẩm.
"Trong tộc mọi người đều ngủ đông, chỉ để lại một bộ phận tộc nhân canh gác, tộc địa thì không thấy được vài người."
Ngôn Lạc Nguyệt một bên nghe, một bên lười biếng mà phun ra mấy quả bong bóng.
Mấy ngày nay nàng phát hiện, chỉ cần nàng đáp lại một chút là Ngôn Càn có thể tự hỏi tự đáp, tự mình bổ não ra đối thoại một mình, có thể nói là bớt lo.
Quả nhiên, Ngôn Càn lấy ra chiếc khăn nhỏ giúp Ngôn Lạc Nguyệt lau khóe miệng, ngữ khí bỗng nhiên vui sướng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-thanh-hp-nghien-ep-ca-gioi-tu-chan/2472334/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.