Tiết Viễn rời đi để lại cho Cố Nguyên Bạch một phiền toái lớn.
Ngày hôm đó, Cố Nguyên Bạch một canh giờ rưỡi sau mới mở mắt ra. Giường đệm sạch sẽ, thân thể sạch sẽ, hẳn là đã được tắm rửa, thoải mái đến mức hắn lại muốn nhắm mắt.
Tiết Viễn cho dù là hôn môi hay ở trên giường đều đơn giản thô bạo thật sự, chẳng có kỹ xảo gì, chỉ biết xông thẳng lên. Nhưng mà động tác thẳng thắn như vậy lại cố ý thả chậm cũng chẳng khác nào dày vò người ta, Cố Nguyên Bạch không hiểu nổi sao y có thể nhịn được, chỉ biết mỗi lần làm xong, đệm giường đều ướt sũng, đa số đều là mồ hôi của Tiết Viễn để lại.
Lớn lên tuấn tú lại nổi bật, chiếu cố Cố Nguyên Bạch càng không chút cẩu thả, sau một đêm thoải mái, mở mắt ra là cảm giác sạch sẽ, thật sự quá tuyệt.
Cố Nguyên Bạch thưởng thức một hồi, mới từ từ xuống giường. Đứng dậy rồi liền phát hiện bên giường bày hai cái rương gỗ một trái một phải, dưới rương gỗ có một phong thư, hắn mở ra xem, đúng là chữ của Tiết Viễn.
Trong thư nói, một cái rương là bổng lộc của Tiết Viễn từ trước tới nay, đều giao cho Cố Nguyên Bạch cất giữ, đợi khi nào dùng xong rồi, y sẽ trở lại. Rương còn lại là toàn bộ thư y viết lúc trước, mỗi ngày một bức, xin Thánh Thượng đừng quên đọc.
Cố Nguyên Bạch đọc thư xong, không khỏi cảm thấy trong lòng ngọt ngào đến mềm nhũn.
Hắn vui vẻ sai người mang theo hai cái rương gỗ, tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-my-nhan-de-on-dinh-thien-ha/981280/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.