Nửa canh giờ sau, xe ngựa của Hoàng Thượng dừng trước cửa Tiết phủ.
Thánh Thượng từ trên xe bước xuống, sắc mặt lạnh lẽo. Hắn nghiêm chỉnh cho Tiết lão tướng quân hành lễ, mới bứt lên khóe môi, hỏi: "Tiết khanh, hôm nay trẫm tới làm phiền."
Tiết lão tướng quân thụ sủng nhược kinh, "Thánh Thượng giá lâm chính là vinh hạnh của thần, thần đương nhiên vui sướng."
Cố Nguyên Bạch cười cười, lướt qua ông mà đi vào Tiết phủ. Tiết lão tướng quân vội vàng đuổi kịp, đám người mênh mông cuồn cuộn luống cuống tay chân, Cố Nguyên Bạch bước nhanh như bay, giọng nói nghe không ra hỉ nộ, "Tiết khanh, Tiết Cửu Dao sao không ra gặp trẫm?"
Tiết lão tướng quân sắc mặt cứng đờ, ấp a ấp úng: "Cái này, nó......"
Cố Nguyên Bạch bước chân đột ngột dừng lại.
Tiết lão tướng quân cũng vội dừng lại, Thánh Thượng ở phía trước hơi nghiêng đầu, sườn mặt dưới ánh nắng không thấy rõ biểu tình, nửa bên còn lại bị bóng tối che lấp, tinh tế phi dương, Tiết lão tướng quân cứ cảm thấy ánh mắt của Thánh Thượng nặng nề đặt trên người mình, ép đến nỗi trong lòng nửa vời.
Một lát sau, Thánh Thượng khóe môi gợi lên, ôn nhu nói: "Khi Tiết khanh ở Bắc Cương, Tiết Cửu Dao ở kinh thành đảm đương cả Tiết phủ. Mấy tháng trước, Uyển thái phi mất, trẫm thân thể không tốt, cũng là y tự thỉnh đến điện tiền hầu hạ, mọi chuyện đều tự tay làm lấy. Y đường đường là tướng quân, mấy tháng đều cần cù trung thực, không cao ngạo không nóng nảy, đúng là khó có được."
Tiết tướng quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-my-nhan-de-on-dinh-thien-ha/981262/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.