Lý Ngang Dịch lết một chân bị gãy, đi đến trước cửa cung tiễn Thánh Thượng rời đi.
Cố Nguyên Bạch đã đi xa, bước chân chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía sau, thấy Lý Ngang Dịch vẫn đứng yên tại chỗ, cung ở đó cung tiễn y đi.
Khoảng cách xa xôi khiến vẻ mặt hai người đều trở nên mơ hồ, nhưng nhìn qua, đùi phải của Lý Ngang Dịch lại giống như chưa từng bị gãy vậy, phần lưng hơi cúi, giống hệt như trước kia.
Chỉ cần hắn không động, người khác liên nhìn không thấu.
Cố Nguyên Bạch quay đầu bước lên xe ngựa, thỉnh thoảng Điền Phúc Sinh nhìn thoáng qua, là lại thấy bộ dạng hai mắt Thánh Thượng híp lại, khóe môi hơi nhếch mà xoay xoay nhẫn ngọc trên tay. Điền Phúc Sinh vội vàng cúi đầu, rõ ràng Thánh Thượng đã động sát ý.
Hai năm trước, khi Thánh Thượng tiêu diệt Lư Phong, cũng có biểu cảm như vậy.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, chậm rãi biến mất sau góc tường. Lý Ngang Dịch vẫn đứng yên ở cửa, người hầu phía sau đỡ hắn, thấp giọng nói: "Điện hạ, tại sao không trốn?"
"Trốn?" Lý Ngang Dịch cười, hắn vỗ vỗ đùi phải của mình: "Chặt đứt một chân, giữ được một mạng. Lần mua bán này chẳng lẽ không đáng giá sao?"
Người hầu: "Nhưng đây chính là gãy một chân a."
"Nhưng có thể làm Hoàng Đế yên tâm." Lý Ngang Dịch liếc mắt, được đỡ vào trong phòng ngủ: "Nếu ta trốn, vậy cái mạng này bị hoàng đế Đại Hằng cầm đi chắc rồi."
Hoàng đế Đại Hằng quả nhiên sát phạt quyết đoán, hắn đã tự tay dâng nhược điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-my-nhan-de-on-dinh-thien-ha/981250/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.