Cố Nguyễn Bạch nhìn kỹ đám thích khách này: "Phái người tiếp tục tra xét xung quanh, xem có cá lọt lưới hay không."
Đám thị vệ đen mặt đồng thanh đáp, sau đó nhanh chân kiểm tra xung quanh, quả nhiên tóm được vài con "cá lọt lưới" còn chưa chạy trốn.
Mấy gã sai vặt của Tiết phủ quỳ một loạt xuống, cả đám cúi đầu không nói lời nào. Ngữ khí của Cố Nguyên Bạch không nghe ra vui giận: "Các ngươi cùng một bọn sao?"
Gã sai vặt của Tiết phủ hai mặt nhìn nhau, người quỳ gối cuối cùng lên tiếng, tất cung tất kính đáp: "Thánh Thượng, chúng tiểu nhân không chung đường với đám thích khách kia ạ."
Cố Nguyên Bạch lạnh lùng hỏi: "Vậy các ngươi là ai?"
"Chúng tiểu nhân đều là người của Tiết phủ." Gã sai vặt khó xử nói: "Lần này là phụng...... phụng mệnh công tử đến chỗ này."
Mệnh lệnh của đại công tử, nhị công tử làm theo. Bọn họ thật sự không biết nên nói tên vị công tử nào, cho nên chỉ đáp mơ hồ.
Cố Nguyên Bạch nghe thấy hai chữ "Tiết phủ", đang định nhíu mày, đột nhiên nhanh trí, cười lạnh vài tiếng: "Là người Tiết Viễn phái tới?"
Trên mặt gã sai vặt lộ ra vài phần kinh ngạc.
Quả nhiên.
Tiết Viễn thả sói bên cạnh Cố Nguyên Bạch còn chưa đủ, bây giờ còn phái người theo dõi hành tung của Cố Nguyên Bạch? Hắn làm gì vậy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm Thánh Thượng như vậy để làm gì, xem Hoàng Thượng như vật sở hữu của hắn sao?
Sắc mặt Thánh Thượng đổi tới đổi lui, lửa giận từ từ dâng lên, nhìn thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-my-nhan-de-on-dinh-thien-ha/981226/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.