Cổ chân trần trụi bị một người nam nhân nắm lấy, còn nắm cực kỳ chặt, cảm giác quái dị này khiến sắc mặt Cố Nguyên Bạch nháy mắt trầm xuống, y muốn rút chân ra thế nhưng lại không thắng nổi sức mạnh của Tiết Viễn.
Tiết Viễn này hoàn toàn là cố ý.
Cố Nguyên Bạch nâng một chân còn lại vẫn còn mang long ủng lên, dùng lực đá lên người Tiết Viễn, nhưng lần này Tiết Viễn đã có phòng bị, hắn thành thành thật thật mà nắm nốt chân này lại, còn nâng mí mắt lên, nhìn Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng cười.
“Cho trẫm..... ” Hơi nước mờ mịt theo hô hấp tiến vào yết hầu, làm cho Cố Nguyên Bạch bị sặc ho khan một trận, đôi chân trong tay Tiết Viễn cũng theo đó mà run rẩy. Thánh Thượng ho cực kỳ dữ dội, nhưng Tiết Viễn vẫn ung dung mà cởi nốt chiếc long ủng còn lại ra, ném giày vớ xuống đất, cuối cùng mắt cá chân tinh xảo cũng rơi vào tay hắn.
Điền Phúc Sinh đã sớm không còn ở đây, nơi này cũng không còn ai khác. Tiết Viễn nhìn tiểu hoàng đế ho đến khóe mắt đỏ ửng, lại nhìn hai chân tiểu hoàng đế bị mình giữ chặt không thể động đậy được, bỗng nhiên một loại cảm giác thỏa mãn dần dần dâng lên trong lòng. Nơi này không còn ai khác, mà một mình tiểu hoàng đế rõ ràng không thể thắng nổi Tiết Viễn thân thể cường tráng. Tiết Viễn cười thật to, dường như có cảm giác như mình đang bắt nạt tiểu hoàng đế vậy.
Ho khan bớt dần đi, lồng ngực phập phồng, ánh mắt Cố Nguyên Bạch lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-my-nhan-de-on-dinh-thien-ha/981145/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.