Úc Tưởng nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Lăng Sâm Viễn, vô cùng bình tĩnh trả lời: 【 Bạn là ai? 】
Mặc dù cô gần như đoán ra là Lăng Sâm Viễn lấy số điện thoại di động của cô từ Thẩm tổng.
Nhưng cô vẫn giả vờ như không biết.
Ai có thể thừa nhận những gì họ đã làm trước mặt "khổ chủ" một cách đơn giản như vậy chứ?
Sau một vài giây bên kia hồi đáp lại 【tôi là Lăng Sâm Viễn . 】
Úc Tưởng: [Tôi thực ra là một hoàng tử của Ai Cập cổ đại bị đày sang Trung Quốc. Chỉ cần anh tài trợ cho tôi 100.000 nhân dân tệ, tôi có thể trở về quê hương của mình ...]
Lăng Sâm Viễn: 【……】
Anh ta cảm thấy Úc Tưởng đang chế nhạo mình, nhưng anh ta không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào.
Anh ta nhớ tới lời lần trước Úc Tưởng nói với anh "nmsl", anh cũng không biết là nó có ý nghĩa gì. Anh cùng Úc Tưởng…… Có khoảng cách thế hệ sao?
Lăng Sâm Viễn đột nhiên ngẩng đầu, gọi trợ lí lại.
“Giám đốc Lăng có chuyện gì sao?”
“Đây có ý là gì ?”
Người trợ lý nhìn nó và nói với vẻ xấu hổ: "Bên kia nghĩ rằng ngài là lừa đảo ."
“……”
Lăng Sâm Viễn cười lạnh một tiếng.
Cứ như vậy danh chính ngôn thuận mà đem câu hỏi của anh gạt sang một bên đúng không?
“Được, tôi biết rồi .” Lăng Sâm Viễn đuổi trợ lý ra ngoài.
Anh xoay người bước xuống ghế, vẻ mặt dữ tợn.
Đối với một người như Úc Tưởng, nếu không gặp mặt trực tiếp với cô, thì chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ca-man-de-tao-ky-tich-o-nguoc-van/236523/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.