"Xin chào, các người là...". Thư ký đi cùng Trữ Lễ Hàn nhìn về phía đoạn người của Thẩm tổng, khẽ hỏi.
Thẩm tổng cổ họng như vị bóp chặt, có cảm giác như mình vừa nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy vậy!
"Tìm tôi". Lăng Sâm Viễn ngắt lời.
Vừa nói, anh vừa quay đầu nhìn sang, đầu tiên là Úc Tưởng, sau đó mới dời mắt đến Thẩm tổng: "Là người của Công ty văn hóa Khải Tinh đúng không?"
Thẩm tổng lúng túng khẽ gật đầu.
Xong.
Trong lòng anh ta tự nhủ.
Vừa mới ra khỏi thang máy đã gặp phải Trữ đại thiếu. Thật sự không dám nói lời lung tung a!
Mà Trữ Lễ Hàn lúc này, ánh mắt đã không còn chú ý đến người em trai này nữa.
Anh chậm rãi đưa tay lên, đẩy người trước mặt ra, tập trung nhìn Úc Tưởng.
Y phục chỉnh tề, cà vạt được thắt cẩn thận, ngay cả cúc áo cũng thẳng hàng, khí chất tựa như một vị tiên nhân đầy cao ngạo. Một cái nhìn xuống của anh, cũng có thể mang đến sự áp bức khó tả.
Úc Tưởng hít vào một hơi.
Hệ thống sợ cô sẽ nói ra điều gì bậy bạ, gấp đến nỗi muốn đưa tay bịt miệng cô lại.
Thế nhưng, lúc này có người đã lên tiếng trước.
Thẩm tổng cẩn thận quan sát Trữ Lễ Hàn, thấp giọng nói: "Đây là nhân viên của chúng tôi, Úc Tưởng. Đại thiếu có quen sao?"
Trữ Lễ Hàn nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: "Không quen."
Thẩm tổng khô khan đáp lại: "A, a, thật xin lỗi. Là tôi đường đột rồi!"
Úc Tưởng cảm thấy vô cùng tốt.
Mọi xấu hổ trong hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ca-man-de-tao-ky-tich-o-nguoc-van/236501/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.