"Một bức ảnh như vậy, cho dù cha tôi có nhìn thấy cũng không thể trách tội Úc tiểu thư được." Trữ Lễ Hàn nói.
Không sai, suy cho cùng đây chỉ là suy đoán của cư dân mạng.
Trữ Sơn có thể làm gì chứ? Cùng lắm là tức giận một hồi.
So với trực tiếp công kích, càng khiến ông khó chịu hơn. Đã vậy còn có thể giải trừ hậu họa.
"Đã hiểu, mưu kế của Trữ đại thiếu quả thật cao tay." Úc Tưởng đuôi mắt hơi cong, khóe môi nở nụ cười.
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn cẩn thận quét qua gương mặt này của cô.
Lúc cô cười lên, đuôi mắt nheo lại lộ vẻ mị hoặc, nhưng lại không khiến người đối diện cảm thấy phản cảm mà còn vô cùng hút mắt.
Mà giọng điệu của Úc Tưởng vẫn khách khí như cũ.
Giống như xuống giường, chỉ còn lại "Úc tiểu thư" và "Trữ đại thiếu" vậy. Chuyện này vốn dĩ cũng chẳng sao cả, nhưng Úc Tưởng "thông minh", thoải mái như vậy, thật sự khác với người bình thường.
"Tôi đã cho người đem quần áo giặt ủi xong rồi." Trữ Lễ Hàn đẩy ghế ra đứng người lên, thấp giọng nói: "Để tôi đi lấy."
Úc Tưởng: "Vất vả."
Trữ Lễ Hàn khựng lại.
Anh nghĩ, cũng may tối qua lúc anh ôm Úc Tưởng từ phòng tắm ra, cô không có nói câu này.
Nếu không, nhìn thật giống như anh bị Úc Tưởng chơi vậy.
Sau khi nhận được quần áo từ Trữ Lễ Hàn, Úc Tưởng lập tức thay vào. Là một chiếc váy Chanel màu hồng khói. Phía trên vẫn còn nhãn mác, hẳn là anh vừa mới mua.
"Đúng rồi, bộ quần áo hôm qua tôi mặc đâu rồi?" Úc Tưởng đột nhiên hỏi.
Đó là do đám người keo kiệt ở Úc gia cắn ra bỏ tiền ra may a.
Trữ Lễ Hàn ánh mắt lóe lên, quay người tìm trong phòng.
Úc Tưởng nhìn dáng vẻ của anh, lập tức liền có điểm dự cảm xấu...
Quả nhiên!
Nửa phút sau, Trữ Lễ Hàn nhặt lên cái váy nằm trên sô pha. Ưm, nhưng đây còn gọi là "váy" sao?
Ừm, Úc Tưởng cảm thấy giống vải rách hoen a.
Quả nhiên là sắc đẹp hại người.
Úc Tưởng hiện tại vẫn còn có thể mơ hồ hồi tưởng lại, thời điểm Trữ Lễ Hàn cúi xuống, lông mày toát lên vẽ lãnh đạm tự phụ, giọt mồ hôi chậm rãi trượt xuống, còn có thể nhìn được gân xanh nổi lên ở cổ.
Nhưng cô hoàn toàn không nhớ rõ chuyện váy của mình bị xé toạt như thế này a.
Nói thêm hai câu nữa, chắc chắc tai cô sẽ nóng chết.
Có lẽ thư ký Vương thực sự không đợi được nữa, lúc này lên lầu, cẩn thận gõ cửa: "Đại thiếu, buổi chiều có đến công ty không? Ngài Danny đã đợi nửa giờ rồi."
Trữ Lễ Hàn quay người đi ra ngoài: "Lái xe."
Thư ký Vương: "Vâng."
Úc Tưởng còn muốn ở lại biệt thự tận hưởng thêm nên không đi cùng Trữ Lễ Hàn. Nhưng cô vẫn đi theo xuống lầu, liền nhìn thấy nhóm vệ sĩ đang đứng ở đó.
Trong nguyên tác có viết, người muốn giết Trữ Lễ Hàn rất nhiều, cho nên hầu như rất ít khi bên cạnh anh không có vệ sĩ.
Úc Tưởng cảm thán: "Tối qua anh không sợ tôi hạ độc thủ sao... Một người vệ sĩ cũng không mang theo."
Trữ Lễ Hàn không mở miệng, vệ sĩ bên kia lại mỉm cười: "Không có, chúng tôi ở rất gần."
Úc Tưởng:?
Úc Tưởng: "Các người đêm qua ở ngoài biệt thự gác cả đêm sao?" Cô bỗng nghĩ tới, vậy hôm qua bọn họ có nghe cái gì không a, rất ngại ngùng đó.
Vệ sĩ vội vàng nói: "Sao có thể? Chúng tôi ở biệt thự bên cạnh."
"Biệt thự bên cạnh?"
"Đúng a, là mẹ của Trữ thiếu."
Úc Tưởng dựa vào sô pha, thoáng nghiêng đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn.
Có chỗ ở lại không ở, nhất định phải ở lại chỗ cô. Úc Tưởng thật sự không rõ, rốt cuộc anh có ý với cô hay không. Chỉ là, hôm qua anh thật sự rất nhiệt tình.
Khoảng cách đúng mực, không khiến người ta chán ghét, mà ngược lại còn kết hợp nhịp nhàng.
Đối mặt với ánh mắt của Úc Tưởng, Trữ Lễ Hàn hề có chút xấu hổ nào, anh không nhanh không chậm mở miệng nói: "Căn biệt thự kia là của mẹ tôi, năm tôi mười tám tuổi, bà ấy liền chuyển quyền sở hữu cho tôi. Bên đấy, sân thượng so với bên này càng rộng hơn, hướng cửa khác, khung cảnh cũng khác. Nếu em hứng thú, lần sau sẽ đưa em sang đó nhìn một chút."
... Lần sau?
Câu này thật ám muội a.
Úc Tưởng mím môi đáp: "Được a." Cô nhẹ nhàng nở nụ cười: "Có điều sân thượng lớn hơn thì có lợi ích gì chứ? Bồn tắm có lớn hơn không?
Thư ký Vương và nhóm vệ sĩ đều chấn kinh, trên đầu đồng loạt xuất hiện dấu chấm than.
Con mẹ nó, con mẹ nó! Đây là có ý gì? Chính là ý kia sao? Chúng tôi được phép nghe sao?
Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm Úc Tưởng?ấy giây, sau đó nói: "Sân thượng cũng có thể."
Úc Tưởng kém chút bị sặc nước miếng.
Hệ thống mới vừa giải trừ màn chắn.
CPU của nó lại nóng lên, trước mắt lập tức đen lại. Cuối cùng là kiếp trước nó đã tạo nghiệp gì chứ? Lại liên tục chứng kiến màn này?
Nó cảm thấy không thể như vậy được, phải chấn chỉnh Úc Tưởng quay về quỹ đạo, không thể để cốt truyện đi lệch mãi như vậy được a.
Edit: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Lúc hệ thấy còn đang nghĩ.
Úc Tưởng chậm rãi nghiêng đầu qua.
Trữ Lễ Hàn không thấy cô trả lời, liền cùng thư ký Vương và vệ sĩ rời đi.
Biệt thự lớn như vậy, rất nhanh đã yên tĩnh.
Lúc này chỉ có âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên: [ Miệng chính là cửa tâm, miệng đóng tâm trầm. Nơi đây yên tĩnh, vạn vật đều là giả cảnh... ]
Úc Tưởng:?
Úc Tưởng: Cậu đang nói cái gì vậy?
Hệ thống: [ Tu thiền, tu khẩu ]
Nó im lặng một lát, sau đó lại niệm: [ Miệng không mở ra, tâm liền tĩnh lại.. Cổ nhân nói: Hai mươi năm không mở miệng nói chuyện, sau này sẽ không làm gì được ngươi... ]
Úc Tưởng im lặng.
A, hệ thống giống như vừa bị đã kích rất lớn.
... Vậy chi bằng chơi một ván game vậy.
Hệ thống thấy thế, càng tức giận đến mắt tối sầm lại. Cô vậy mà dám thờ sơ? Cô vậy mà vẫn có thể thờ ơ? Cô còn dám chơi game?
"A." Úc Tưởng đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Hệ thống lãnh khốc hỏi: [ Làm sao? ]
Úc Tưởng: "Tài khoản của tôi sao đột nhiên lại tăng thêm một trăm vạn vậy?"
Hệ thống nghe cũng phải đố kỵ.
Nó giọng điệu chanh chua hỏi: [ Cô lại đâu lừa tiền rồi? ]
Úc Tưởng: "Sao có thể gọi lừa gạt?" Ngón tay đang bấm điện thoại chợt ngừng lại. Khung chat của Trữ Lê Hàn nhảy ra.
Trữ Lễ Hàn: [ Cầm tiền chơi đi. ]
Bốn chữ đơn giản, đầy mùi tiền.
Lúc đầu cô chỉ định nạp 300 nghìn thôi, bao nhiêu đây là gấp mấy lần chứ.
Úc Tưởng chân thành cảm thán: " Quả nhiên Trữ Lễ Hàn là tốt nhất a."
Hệ thống nghe xong cổ họng lập tức nghẹn.
Nó cười lạnh thành tiếng: [ Các người hôm qua có dùng bao không? ]
Úc Tưởng: Không có. Thư ký Vương quên chuẩn bị dây sạc điện thoại, cái này cũng không có a.
Hệ thống: [ Chủ yếu là do không phải ai cũng như các người. Trong đầu toàn cặn bã. ]
Úc Tưởng: Cậu hơn ba mươi năm chưa từng trải, hẳn là vẫn trong trắng a.
Hệ thống:?
Mặc dù hệ thống không có giới tính, nhưng nó vẫn có cảm giác bị vũ nhục.
Hệ thống lại lần nữa cười lạnh ba tiếng: [ Cô có nghĩ tới lỡ như mang thai sẽ làm thế ào chưa? ]
Úc Tưởng trầm tư một lát.
Hệ thống nghĩ thầm lần này biết sợ rồi sao? Nhưng mà loại người như cô đến kịch bản cũng không thèm làm theo, nếu thật sự mang thai, nó không phải sẽ bị hù chết?
Úc Tưởng cúi đầu đánh chữ, trả lời tin nhắnTrữ Lễ Hàn: [ Được a =3= ]
Còn tặng kèm một cái bánh bao biểu cảm: [ tiền a! Mau tới đây!. jpg ]
Hệ thống: [... ]
Hệ thống: [ Cô thật sự không sợ trùm phản diện sẽ cảm thấy cô chỉ yêu tiền của anh ta à? ]
Úc Tưởng: Làm sao! Chuyện này chẳng phải từ lúc tôi đem khuy áo của anh ta đi bán đã rất rõ ràng rồi sao?
Hệ thống: [... ]
So da mặt, nó thua.
Cô hám tiền cũng rất thẳng thắng.
Úc Tưởng vừa nhắn tin vừa hỏi hệ thống: [ Nếu như tôi thật sự mang thai, có phải đứa trẻ sinh ra sẽ na tuổi biết đếm, năm tuổi làm hacker, tám tuổi là thiên tài được người người ngưỡng mộ không? ]
Hệ thống:???
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: [ Sẽ không! Cô đừng mơ tưởng! Đó là kịch bản của nữ chính! ]
Úc Tưởng: Tôi còn tưởng rằng từ đây có thể an nhàn rồi, con trai tôi sẽ kiếm tiền nuôi mẹ, tùy tiện bước chân vào phố Wall liền có thể nắm trùm, kiếm được 100 triệu sẽ cho tôi 90 triệu để tiêu.
Hệ thống: [... ]
Nó hỏi thừa rồi!
Cho dù cô thật sự có thai, thì hẳn là cũng còn rất lâu. Hiện tại cùng lắm đó cũng chỉ là cái phôi thai thôi!
Được lắm! Đến cái phôi thai mà cô cũng không tha! Còn muốn người ta nuôi cô?
Hệ thống: [ Cô thật sự dám sinh con cho Trữ Lễ Hàn?]
Úc Tưởng: Loại nữ phụ pháo hôi nhẫn tâm hãm hại nam nữ chính, cuối cùng không phải cũng chỉ để mình được sống thoải mái một chút sao?
Hệ thống nghe xong cảm thấy có lý, nhưng hình như có chỗ không đúng a. Quả thật nữ phụ đều là như vậy.
Úc Tưởng tê liệt ngã xuống ghế sô pha: Nhưng mà... Quá... Thoải mái... Nha...
Hệ thống nghe xong trực tiếp tự bế.
Lúc đầu hệ thống vốn dĩ muốn đem chuyện này báo cáo lên nhưng nghĩ lại, hiện tại cốt truyện đã bát nháo đến vậy rồi mà ở trên vẫn không phát hiện ra. Cho nên, thật sự phải báo sao a? Nó xét đến cái sự nghiệp nát bét của mình, cuối cùng quyết định "ém" luôn.
Được rồi.
Hệ thống lại bắt đầu tự niệm, An Nhạc nói, thế gian này, nhẫn là việc lớn... Dù thế nào đi nữa, nhịn một chút là được rồi.
Edit: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Úc Tưởng nằm ở biệt thự, trước tiên nạp vào game 50 nghìn, tận hưởng cảm giác của kẻ phá của.
Sau đó mới lướt đến Weibo.
Cư dân mạng vẫn còn xôn xao về bài viết chia sẻ game của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng mới vừa rồi còn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vì Trữ Lễ Hàn không hề truy cứu cho nên cô lập tức vứt chuyện này ra sau đầu.
Cô lướt nhanh xuống dưới, nhìn thấy bài đăng của một tài khoản có mấy nghìn fan.
@ đợi mùa hè: Chỗ này lúc trước tôi đã đi ăn cùng @ trương chi 305, rất nhiều người chưa thấy qua, bởi vì đây là nhà hàng thuộc dãy mười biệt thự kia. Nhà hàng này rất cao cấp, chuyên phục vụ cho người trong khu biệt thự, nếu không phải người bên trong yêu cầu thì không phải ai cũng được nếm thử a. /@ Ngư Ngư 232: [ hình ảnh ]...
[ Con mẹ nó! Nơi trâu bò như vậy cô ấy cũng tới được sao? ]
[ Lần trước không phải có người nói, ngoài công việc ở công ty MCN, Úc Tưởng còn là thiên kim Úc gia sao? ]
[ Úc gia sớm đã sụp đổ rồi... Đừng chém gió nữa a! ]
[ Vậy hơn phân nửa là do người chụp ảnh cho cô ấy mời đến rồi ]
[ A a a a, thật hồi hộp! Cho nên người đó là ai? Là Trữ đại thiếu? Hay là Lăng Sâm Viễn? ]
[ Cũng có thể là thái tử gia của Công ty bất động sản Hằng Tuấn, Hà Vân Trác a. ]
[? ]
[ Nghe nói Hà gia rất muốn Úc Tưởng làm con dâu a ]
[ Hà Vân Trác là ai? ]
[ Có người nói, anh ta là thái tử của Hằng Tuấn, vừa mới về nước khônh lâu nghe nói ở nước ngoài đạt được thạc sĩ của đại học Ivy Leauge*, rất đẹp trai, mặc dù vẫn chưa thể so cùng Trữ đại thiếu. Nhưng mà người như Trữ đại thiếu, ngay cả động tâm tôi cũng không dám a. ]
[ Nghe nói ở đảo lần trước cũng có anh ở đó nhưng mọi người đều bận quan tâm huynh đệ tương tàn, không chú ý đến a.]
[ Đọc bình luận thật là khiến người ta mở mang tầm mắt. Mị lực của Ngư Ngư thật lớn, xem ảnh chụp lần trước, không nói đến khí chất thiên kim, ngay cả dáng người cũng rất ưm... giống hồ ly tinh a. Có cảm giác gia thất bất an. ]
Úc Tưởng hào hứng ăn dưa của chính mình, nhìn thấy mấy cái bình luận này cũng khá thú vị.
Nhưng cái người này nói, "gia thất bất an"...
Úc Tưởng:???
Thời đại gì vậy, nhìn thấy hình của cô một cái, gia thất đã bất an?
Thế nào, trèo tường có muốn đem nhét lồng heo dìm xuống sông luôn không?
Úc Tưởng còn chưa kịp xoắn tay lên xử lý, tài khoản kia rấy nhanh đã bị báo cáo.
Bên trong văn phòng Khải Tinh.
Một giọng nói tức giận vang lên: "Cư dân mạng bây giờ sao lại thích bàn tán chỉ trỏ người khác như vậy chứ? Tranh thủ kiếm tiền không phải tốt hơn sao?"
Bàn bên cạnh thò ra một cái đầu: "Lão Trình báo cáo rất tốt!"
Bọn họ nghe đến đây đã thấy không ổn.
Công ty này từ trên xuống dưới không phải phần lớn đều đã sắp qua tuổi năm mươi rồi sao, vốn dĩ tính tình đều là "dưỡng sinh" cả.
(Nguyên văn ý nói tu tâm dưỡng tính theo đạo Phật)
Trước đó còn nghĩ có thể trong cậy vào Nhiễm Chương, ai ngờ bây giờ mỗi ngày anh ta chỉ đến bấm thẻ liền rời đi, ngay cả phát sóng trực tiếp để quảng bá cũng không thèm làm. Thái độ so với Úc Tưởng trước kia còn tiêu sái hơn.
Dưới trướng Úc Tưởng còn có một đôi tình nhân, nam lấy nghệ danh là Bốn Sáu, nữ lấy nghệ danh là Đào Đào.
Lúc đầu cho rằng lần này tiền đồ của bọn họ sẽ được mở rộng. Nhưng mà, tiền đồ của họ còn chưa thấy đã thấy Úc Tưởng liên tục lên hot search.
Được lắm!
Rốt cuộc ai mới là võng hồng? Ai mới là người hướng dẫn vậy?
Bọn họ nhìn độ hot của Úc Tưởng mà đỏ cả mắt.
Úc Tưởng có thể khiến cả công ty trên dưới dậy sóng. Vậy mà bọn họ ở đây ngóng gió đông lâu rồi vẫn không có ai để ý tới?
Bốn sáu không nhịn được, đầu tiên là chia sẻ bài viết của Úc Tưởng, kế đến Đào Đào cũng trích dẫn bài đăng từ weibo của Úc Tưởng lên tường nhà mình. Bọn họ muốn nhân cơ hội này, để mọi người biết bọn họ không chỉ là người của Khải Tinh, mà còn là do Úc Tưởng dẫn dắt.
Lúc công ty trên dưới ngưỡng mộ Úc Tưởng.
Biết đâu bọn họ cũng có thể dính chút hào quang?
Ai ngờ, đã qua một đêm rồi mà Úc Tưởng vẫn không tương tác lại bọn họ.
Bọn họ có chút tức giận, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua chứ?
Bốn sáu càng nghĩ càng thấy khó chịu, ngẩng đầu hỏi: "Úc Tưởng hôm nay cũng không đi làm sao?"
Nhân viên nọ lắc đầu: "Không biết. Có điều các người có thể gọi điện thoại hỏi cô ấy."
Bốn sáu cùng anh đào anh đào lúc trước không muốn theo Úc Tưởng, cho nên đến số điện thoại cũng không có, nghe xong câu này lập tức cảm thấy xấu hổ.
Liêu Giai Phỉ ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, liền cảm nhận được bầu không khí quẫn bách, lên tiếng nói: "Trên bàn cô ấy có để danh thiếp."
Cô dừng một chút, lại nói: "Kỳ thật... Úc Tưởng tính tình không xấu, các người đừng hiểu lầm."
Liêu Giai Phỉ không nghĩ tới, sẽ có ngày mình lại nói như vậy.
Nhưng xác thực, sau khi đã quen rồi sẽ phát hiện Úc Tưởng không chỉ không cản trở người khác mà còn giúp giải quyết được rất nhiều vấn đề, kiếm được cho công ty rất nhiều tiền.
Đôi tình nhân sau khi lấy danh thiếp liền gọi vào số điện thoại Úc Tưởng để hỏi địa chỉ.
Cô không đến công ty, vậy bọn họ chỉ có thể đi tìm cô a.
Lúc Úc Tưởng nhận điện thoại có chút kinh ngạc.
Đã như vậy rồi mà vẫn chưa đổi người quản lý sao?
Úc Tưởng ngồi thẳng lên, đọc địa chỉ: "Đến cửa ra vào nói cho tôi, tôi ra đón các người."
P/s: Chương này dài quá nên Ding chia làm 2 chap nha! Hôm qua khăn gói về quê nên chưa kịp up, sẽ bù lại ạ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]