Tác giả: Hữu Mặc Edit: Bilun Đoạn đối thoại này lập tức khiến đám người Otis hiểu được chút gì đó, bọn họ bắt đầu phối hợp với đám người máy, tận đến khi những người máy này mang bọn họ vào trong, cuối cùng đi tới nơi nào đó nhìn có vẻ giống bãi rác, ấn xuống thứ gì đó thoạt nhìn rất kín đáo. Bãi rác lập tức mấp máy, sau đó cánh cửa mở ra. Người máy vây quanh đám người Otis tiến vào bên trong, xuyên qua một lối đi có chút rỉ sét, có thể nhìn thấy bên trong lối đi cứ cách 100 mét lại có một đạo phòng vệ, sau khi trải qua rà quét bọn họ mới được cho phép đi tiếp. Nói tóm lại toàn bộ quá trình khá rườm ra và cảnh giác. Cũng không biết để đề phòng người ngoài đi nhầm vào bên trong hay là đề phòng người bên trong chạy ra, chờ tới khi bọn họ xuyên qua hàng loạt trạm kiểm soát trùng trùng điệp điệp, cuối cùng cũng đi tới nơi gọi là con thuyền Noah. Có lẽ có thể tạm thời gọi như vậy đi. Bốn phía thoạt nhìn có chút rách nát, có nơi còn có thể nhận ra đã được tu bổ rất nhiều lần, nhưng vẫn có thể hoạt động bình thường...... Đám người Otis cần tiêu độc tắm rửa trước, để tránh mang vi khuẩn bên ngoài vào trong. Cũng may không gian tắm rửa bên trong khá riêng tư, hai người một gấu trúc đều có phòng tắm riêng của mình, sau khi tắm xong, người máy mới cho phép đám người Otis đi vào trong..... Trên đường đi, Sói Đói cố gắng trò chuyện với người máy. Nhưng cũng không biết vì sao cái người máy này lại im lặng suốt toàn bộ hành trình, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh, Sói Đói chỉ có thể uể oải lắc đầu không nói gì nữa. Còn camera, đã sớm tàng hình. Sản phẩm của hệ thống không hổ là tinh phẩm, nó ở trong lối đi lúc cao lúc thấp quay chụp, người máy kia và những trạm kiểm soát trùng trùng điệp điệp kia cũng không phát hiện ra sự tồn tại của nó. Đứng trước một cánh cửa cuối cùng, người máy đột nhiên lên tiếng: "Sau khi tiến vào con thuyền Noah, cấm nhắc tới tình huống bên ngoài, người vi phạm sẽ bị nhốt vào trong phòng tạm giam để trừng phạt." Đây đại khái là lần đầu tiên người máy nói chuyện, Sói Đói lập tức lên tinh thần, ý đồ tiếp tục giao lưu với người máy, nhưng người máy lại sống chết không chịu hé miệng. Nhưng những lời của người máy trong căn cứ lại khiến người cảm thấy rất đáng suy ngẫm. Nhưng mọi nghi vấn đều cần tiến vào rồi mới có thể tiết lộ. Cửa cuối cùng cũng mở. Thế giới bên trong lớn tới mức không thể tưởng tượng, tất cả vật kiến trúc đều giống như được đúc từ sắt thép, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết rỉ sét ố vàng bên trong. Cứ cách 1 mét lại có một thứ như mặt trời nhỏ chiếu sáng ở cái nơi không thấy trời đất này, thoải mái giống như dưới ánh mặt trời vậy. Đây là con thuyền Noah sao? Sói Đói nhìn quanh bốn phía, cực kỳ tò mò. Nhưng vào lúc này, người hành tinh mèo đột nhiên phát bình luận. [Đây là con thuyền Noah mấy nghìn năm trước, trước kia khi chúng ta còn chưa bị sâu biến dị hủy diệt, đã từng nhìn thấy cấu tạo bên trong con thuyền Noah, giống hệt nơi này.] Những người hành tinh mèo còn lại cũng sôi nổi chứng minh tính xác thức của bình luận vừa rồi. Khán giả xem phát sóng trực tiếp lập tức sợ ngây người. [Cho nên, điều này có nghĩa là....nơi này thật đúng là một trong bốn con thuyền Noah mấy nghìn năm trước sao?] [Khó trách nơi này nhìn có chút cổ xưa, lại có chút sơ sài, có nơi còn là kiến trúc công nghệ thật lâu trước kia, nhưng những người máy đó lại vượt xa trình độ khoa học kỹ thuật mà con thuyền Noah này nên có.] "Vào đi thôi." Người máy mở miệng nói. Otis bất động thanh sắc ra hiệu cho Sói Đói kiềm chế một chút, hai người cùng Quý Vô Tu cùng nhau đi vào bên trong, khi chân đạp lên mặt đất phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, tựa hồ tỏ rõ sắt thép dưới chân có chút lão hóa. Đi không bao lâu, có thể nhìn thấy hai bên có rất nhiều phòng ốc làm bằng sắt, thoạt nhìn có chút chua xót, bên trong một cái đầu lặng lẽ thò ra, rồi lại rất nhanh liền rụt trở về. Không biết khi nào, một ông lão bước tới, lão mặc quần áo vải bố, khuôn mặt trắng bệch tang thương cho thấy người này có lẽ cả đời chưa từng thấy qua ánh mặt trời. Trắng đến dọa người. Khuôn mặt lão mang theo tức giận, miệng thì trách mắng: "Cư nhiên dám chạy ra khỏi con thuyền Noah, xem ta có trừng phạt các ngươi một trận hay không....." Nhưng khi nhìn thấy quần áo và khí chất của Otis và Sói Đói hoàn toàn khác với bọn họ, lập tức sợ tái mặt, liên tục lui về phía sau. Sắc mặt những người này quá khỏe mạnh, vừa nhìn là biết không phải hi vọng giả lớn lên trong con thuyền Noah. Quý Vô Tu cũng có chút không nỡ nhìn thẳng. Mặt ông lão này vốn đã cực kỳ tái nhợt, kết quả hiện tại sợ tới mức sắc mặt càng tái hơn. "Các ngươi......các ngươi không phải hi vọng giả, các ngươi là ai?!!!" Vừa nói vừa sợ hãi lùi về sau, ý đồ muốn gọi người máy tới. Otis thấy thế nhanh chóng dùng vũ lực khống chế ông lão, thừa dịp người máy chưa chú ý tới nơi này, kéo ông lão vào một góc kín đáo. Ông lão sợ tới mức không ngừng run rẩy: "Rốt cục các ngươi là ai, người thủ hộ sao lại để cho các ngươi tiến vào?" Thoạt nhìn ông lão rõ ràng rất sợ hãi, nhưng lại vô cùng chấp nhất đối với vấn đề này. Quý Vô Tu vô ngữ nói: "Đều lúc này, thì phải có giác ngộ của một con tin." Ông lão quay đầu, lập tức lại hoảng sợ muốn hét lên, nhưng lại bị một ánh mắt lạnh lùng của Otis dọa cho câm miệng, tiếp tục bất lực run rẩy. Quý Vô Tu nói không nên lời: "Bề ngoài của ta rất đáng sợ sao?" Rõ ràng y đáng yêu tới mức nổ tung có được không? Ông lão đều sắp khóc ra tới nơi: "Không, không đáng sợ, nhưng ngươi có thể nói thì rất đáng sợ." Quý Vô Tu lập tức không còn gì để nói. Bởi vì lời đối phương nói vô cùng có lý. Giờ phút này bình luận bắt đầu sung sướng ha ha ha, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy đối với con thú biến dị đáng yêu này. Loại cảm giác tương phản này thực sự khiến người muốn ôm bụng cười cười to. Nhưng đối với ông lão sắp bị Quý Vô Tu dọa cho tè ra quần mà nói, ngày hôm nay quả thực là ngày mà lão cảm thấy đáng sợ nhất: "Thần hộ mệnh, chẳng lẽ ngài muốn vứt bỏ chúng ta sao?" Quý Vô Tu mờ mịt chớp mắt, có chút không hiểu ông lão này nói thần gì đó là ai cho lắm. Bản thân Sói Đói vốn không phải người tốt gì đó, càng đừng nói thời trẻ con gây ra rất nhiều chuyện xấu, còn là phần tử khủng bố nguy hiểm bị truy nã cao nhất trong lịch sử. Hắn cố gắng nhớ lại vẻ mặt khi làm phần tử khủng bố trước kia, ngồi xổm xuống bắt đầu đặt ra câu hỏi với ông lão, thể hiện cái khí chất cực kỳ cố chấp đáng sợ từ trong xương cốt trước kia ra vô cùng nhuần nhuyễn. Ông lão lập tức muốn gào lên một tiếng gọi người tới, nhưng lại bị ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Otis dọa cho ngậm miệng lại. Lần này, lão cuối cùng cũng không nhịn được tè ra quần. Quý Vô Tu lập tức lui về phía sau ba bước, dáng vẻ như gặp kẻ địch, thậm chí Sói Đói còn ngây ra một lúc, hỏi làm sao vậy, Quý Vô Tu tỏ vẻ người này tè dầm. Dù sao gấu trúc thân là thú biến dị, vốn dĩ khứu giác vô cùng nhạy bén. Vài giây qua đi, cuối cùng Sói Đói cũng ngửi thấy cái mùi không hề thơm kia, vẻ mặt trở nên càng đáng sợ hơn, đáng sợ tới mức khiến ông lão run rẩy miệng, lập tức tỏ vẻ cái gì cũng nói. Rất nhanh, dưới lời tự thuật đứt quãng của ông lão, bọn họ nghe được một phiên bản chuyện xưa hoàn toàn khác lạ. Mấy trăm năm trước, bầu trời xuất hiện một vết rách, bầu trời bắt đầu bị hắc động cắn nuốt, bên trong xuất hiện rất nhiều trùng triều cắn nuốt đại địa, lúc ấy chúng nó đã ăn thịt rất nhiều nhân loại, nhân loại liều mạng muốn chống lại trùng triều đáng sợ kia. Nhưng bọn họ phát hiện căn bản không thể giết hết được sâu biến dị, hơn nữa chúng nó dường như còn có kế hoạch tiêu diệt loài người, nhân loại hi sinh quá nhiều người và vật mới phát hiện ra, nếu muốn tiêu diệt hoàn toàn sâu biến dị, phải tìm ra sâu biến dị cao cấp, sau đó giết chết. Nhưng sức mạnh của sâu biến dị cao cấp làm sao con người có thể giết được chứ. Vì thế số lượng nhân loại càng ngày càng ít. Mắt thấy thật sự nếu không nghĩ cách, chỉ sợ nhân loại sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, vì thế ngay lúc đó mọi người dốc hết toàn lực cuối cùng cũng giết chết sâu biến dị cao cấp, nhưng lại phải trả giá bằng hàng tỉ người, chỉ còn lại chưa tới 10 nghìn người. Để ngăn chặn những nhân loại còn sót lại bị hủy diệt hoàn toàn, thần hộ mệnh đã đi tới nơi này để bảo vệ. Nơi này được gọi là con thuyền Noah, là mảnh đất yên bình cuối cùng của nhân loại. Thời gian cứ như vậy qua đi. Tận đến mấy trăm năm sau, ngày hôm nay...... Dưới sự bảo vệ của thần thủ hộ, nhân loại dần dần sinh sôi nảy nở, nhân loại trong con thuyền Noah cũng dần dần nhiều lên, hiện giờ đã có hơn trăm nghìn người. "Cho nên rốt cục các ngươi là ai? Những người thủ hộ vì sao lại cho các ngươi tiến vào con thuyền Noah?" Ông lão vẫn vô cùng để ý vấn đề này. "Chúng tôi cũng là con người." Sói Đói đáp. Ông lão lập tức phản bác: "Không thể nào, con người đã không thể sinh sống ở hoàn cảnh ác liệt bên ngoài, đã mấy trăm năm không có người đi ra ngoài, cho nên sao lại có người từ bên ngoài tiến vào được?" Logic này khá chặt chẽ, trực tiếp khiến Sói Đói nghẹn họng hồi lâu: "Ngươi tốt nhất đừng kêu loạn, nếu không ép chúng ta nóng lên, sẽ giết chết tất cả người ở nơi này đấy!" Ông lão lập tức run rẩy: "Không, không thể nào, thần hộ mệnh nhất định sẽ bảo hộ chúng tôi!" Nhưng khi nói ra những lời này khi, ngữ khí hỗn loạn không hề tự tin một chút nào. Cảm giác rất vi diệu. Đừng nói đến Quý Vô Tu, ngay cả khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng đều phát hiện điểm này, vì thế nhằm vào cái này lại triển khai một đợt thảo luận. Nhưng trước mắt, điều khiến Quý Vô Tu càng quan tâm tâm hơn thần hộ mệnh theo lời ông lão này là ai? Hiển nhiên Sói Đói cũng nghĩ như vậy. "Thần hộ mệnh của các ngươi là ai?" Sói Đói hỏi. Ông lão giống như có được chỗ dựa tinh thần: "Thần hộ mệnh là con thuyền Noah, nó nhất định sẽ không tha cho các ngươi." Quý Vô Tu phun tào nói: "Ta cảm thấy khả năng này rất thấp, ngươi cảm thấy việc bọn ta tiến vào, thần hộ mệnh của các ngươi sẽ không biết sao?" Ông lão còn đang vẻ mặt các ngươi chết chắc rồi lập tức ngây người, cư nhiên không nói được lời phản bác nào, hiển nhiên đây cũng là nguyên nhân khiến ông cảm thấy kỳ quái. Không biết vì sao, thần hộ mệnh không gì không làm được, con thuyền Noah rõ ràng đều do nó khống chế, như vậy vì sao nó lại cho phép những người này tiến vào chứ? Rõ ràng những người này không phải là người ở con thuyền Noah. Quý Vô Tu lại bổ sung thêm: "Ta nghĩ thần hộ mệnh của các ngươi cũng không thèm quan tâm bọn ta có phải là người ở con thuyền Noah hay không, chỉ cần chúng ta là con người, nó sẽ bảo vệ chúng ta, không phải sao?" Câu nói này, khiến tất cả mọi người hiểu được rõ ràng, rành mạch, trong đó cũng bao gồm ông lão kia, lão ngây ngốc suy ngẫm câu nói này, cư nhiên không nói ra được bất cứ lời phản bác nào. Những thứ mà thần hộ mệnh bảo vệ, cũng không chỉ có người trong con thuyền Noah, bởi vì chỉ cần là con người, đều sẽ được nó bảo vệ. Nhưng mà..... Bên ngoài thực sự không phù hợp cho con người sinh tồn, chỉ cần bọn họ đi ra ngoài, sẽ bị chết bởi không khí khắc nghiệt, độc hại và nhiệt độ cực nóng. Cho nên, những người này từ đâu tới? Thân thể vốn đang run rẩy của ông lão dần dần bình tĩnh lại, tuy lão rất sợ hai người có hơi thở tràn ngập nguy hiểm trước mặt, nhưng tới giờ, hai người kia cũng chưa giết mình, chứng tỏ mình vẫn còn tác dụng đối với hai người này. "Có thể giới thiệu về con thuyền Noah cho chúng tôi không?" Quý Vô Tu hỏi. Ông lão hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?" Lão lại cảnh giác cao độ, dường như rất sợ vì mình mà khiến cho những người khó khăn lắm mới tồn tại được lại một lần nữa đứng bên bờ vực hủy diệt. Người này sao lại cố chấp như vậy chứ? Quý Vô Tu hắc tuyến. Tích tích...... Mấy người máy đi tới, chúng nó thống nhất nện bước, cũng không biết ông lão lấy sức lực từ đâu, cư nhiên bò tới, sau đó trốn ở phía sau lưng chúng nó bắt đầu tố cáo: "Những người này là người từ bên ngoài tới, người thủ hộ các ngươi may bắt bọn họ lại." Xem ra cuộc nói chuyện vừa rồi hiển nhiên đã thất bại đến không thể thất bại hơn. Nhưng cũng không sao. Ít nhất Quý Vô Tu đã có được tư liệu mà mình muốn. Dù sao nếu thật sự đánh nhau, y cũng không sợ đám máy móc cũ kỹ này. Nhưng công kích trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, một người máy trong đó đứng thẳng giọng nói đầy máy móc vang lên: [Thần hộ mệnh của chúng ta muốn gặp các ngươi.] Quý Vô Tu và Otis nhìn nhau một cái. Sói Đói: "......" Đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa. Hi vọng đây chỉ là ảo giác của mình mà thôi. Khi Sói Đói nghĩ như vậy, màn hình bên cạnh khẽ hiện lên một bình luận: [Đột nhiên cảm thấy Sói Đói giống như một cái bóng đèn chướng mắt là sao?] Sói Đói: "......." Cảm giác mình lại bị đâm một nhát, mệt mỏi quá! Ông lão cơ hồ không dám tin vào lỗ tai của mình, thần hộ mệnh cư nhiên muốn gặp những người tới từ bên ngoài này, bọn họ cũng không phải người trong con thuyền Noah, nhưng sự sợ hãi và tôn kính thần hộ mệnh từ trong xương cốt khiến ông lão không dám nói lời nào, chỉ có thể nhìn đám người Otis bằng ánh mắt không dám tin, muốn nhìn ra gì đó từ bên trong. Nhưng thực đáng tiếc, lão cũng không nhìn thấy điều gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thủ hộ mang theo những người thần bí và một con vật có bề ngoài kỳ lạ rồi lại có thể nói kia rời đi. Nhưng mà, trên đời này vì sao lại có động vật có thể nói chuyện chứ? Ông nghĩ nghĩ, lập tức hai mắt mê mang. Đã bao lâu rồi. Hình như là hơn bốn mươi năm, trong con thuyền Noah không có động vật xuất hiện. Chẳng lẽ lời đồn kia là thật? Nghĩ tới đây, ông lão lại không nhịn được mà run lên bần bật. Mấy người máy mang theo đám người Otis xuyên qua tầng thứ nhất của con thuyền Noah, lại đi thang máy tới tầng dưới cùng, khi đi thang máy, không ít người bắt đầu thăm dò nhìn trộm, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc và kinh sợ. Sắc mặt mỗi người đều trắng bệch rồi lại thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài khiến nó càng trở nên vàng vọt, thân thể khô gầy và quần áo cotton khiến bọn họ thoạt nhìn khá đáng thương. Khán giả xem phát sóng trực tiếp lập tức thổn thức không thôi. Xem ra người ở hành tinh này mặc dù ở trong con thuyền Noah không gặp nguy cơ trùng triều, nhưng đồng thời cũng không tốt đẹp lắm, đặc biệt là đôi mắt mang theo kinh sợ kia, đầy vẻ chết lặng uể oải. Nghĩ cũng phải. Trường kỳ sống trong con thuyền Noah không có ánh mặt trời, tinh thần và cảm xúc của con người chắc chắn sẽ càng ngày càng nặng nề, cho dù có kết cấu xã hội bình thường, cũng vẫn không thể thay thể cảm giác vui vẻ mà ánh mặt trời và mặt cỏ mang tới cho con người. Nói tóm lại, mới ở trong con thuyền Noah chưa tới 10 phút, Quý Vô Tu đã bắt đầu cảm thấy rất khó chịu, cái loại không khí nặng nề che trời lấp đất này tạo ra áp lực quá lớn. Nếu không phải vì bình luận vẫn đang hi hi ha ha như cũ, chắc chắn y sẽ cảm thấy luống cuống. Nhưng toàn bộ hành trình Otis vẫn mặt vô biểu tình, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến cảm xúc của hắn dao động vậy. Ngoại trừ ngày hôm qua khi Otis thổ lộ với mình, y có thể nhìn thấy rõ sự tức giận của Otis, cùng với tình cảm đối với mình, đều rõ ràng như vậy. Cảm xúc khác thường lan tỏa trong lòng, khiến y lập tức quên mất những cảm xúc khó chịu mà con thuyền Noah mang tới, Otis dường như nhận ra điều gì liếc nhìn Quý Vô Tu một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không. Ánh mắt như chứa đầy những vì sao lấp lánh. Thậm chí Quý Vô Tu còn không có tiền đồ mà ngây ra. Sói Đói: "......" Vì sao cảm thấy mình hình như lại biến thành bóng đèn vậy nhỉ? Hi vọng đây chỉ là một loại ảo giác. Nhưng ngay sau đó, bình luận lại hung hăng tát cho hắn một cái. [Wow, các ngươi có nhìn thấy một màn vừa rồi không? Khi Otis quay đầu lại hình như cười với bé đáng yêu một cái! Tuy cười rất nhạt, nhưng cảm giác cực kỳ cưng chiều.] [Trời ơi, ta còn tưởng chỉ có ta cảm thấy vậy chứ, thì ra còn có người khác cũng nghĩ như vậy, ta thật sự yêu nụ cười cưng chiều của Otis vừa rồi! Ta đột nhiên có một loại cảm giác đang yêu đương.] [Không phải, chẳng lẽ các ngươi chỉ chú ý mỗi Otis thôi sao, các ngươi không thấy phản ứng của bé đáng yêu lúc đó sao, cư nhiên còn hơi ngượng ngùng!!! Ta bảo đảm tuyệt đối không phải xuất hiện ảo giác, cũng không phải ta lung tung ý dâm, là thật!!! Ta nhanh tay lưu lại, chụp hình làm chứng, dù sao càng nhìn càng cảm thấy siêu cấp ngọt!] [Trời ơi, ta nhìn bất kỳ tương tác nào cũng cảm thấy tâm lặng như nước, hiện tại Otis và bé đáng yêu tương tác thật sự ngọt muốn chết QAQ] [Không phải chứ, các ngươi ý dâm Otis như vậy có phải có chút không hay lắm không? Đó chính là nguyên soái Otis đấy, việc gán ghép hắn với bé đáng yêu có hơi quá mức.] [Tự do ngôn luận và vô tội được chứ? Chúng ta cũng không nói xấu Otis, chỉ cảm thấy sự tương tác giữa Otis và bé đáng yêu rất có tình, rất ngọt, thì làm sao? Như vậy mà cũng phạm pháp sao? Nhà giam từ ngữ lại sắp ngóc đầu trở lại?] [Anti thật đúng là không đâu không thấy, đi đi~] [Cũng không coi là anti, hắn cũng là muốn tốt cho nguyên soái Otis thôi, nói anti hình như có hơi quá đáng, nhưng ngôn luận của cá nhân là tự do, chỉ cần đừng công kích người ta là được.] Tầng cuối cùng của con thuyền Noah không giống như tầng thứ nhất, đám người Otis có thể mơ hồ nhìn ra bộ dáng của con thuyền Noah năm đó ở tầng thứ nhất. Càng đi vào trong, lại càng có thể nhìn thấy các loại dụng cụ và máy móc tinh vi, tận đến khi bọn họ đi qua một cái hành lang, đến phòng điều khiển của con thuyền Noah, màn hình khổng lồ đột nhiên sáng lên, bên trên lộ ra hình chiếu điện tử, một người đàn ông mô phỏng mặc tây trang xuất hiện trước mặt mọi người. Quý Vô Tu hơi sửng sốt. Người đàn ông bắt đầu tự giới thiệu: "Ta là người máy trí năng trung tâm của con thuyền Noah, chịu trách nhiệm ra quyết định và điều khiển tất cả mọi thứ trong phi thuyền, bảo đảm nhân loại có thể thuận lợi kéo dài sinh sôi, các ngươi có thể gọi ta là người thủ hộ." Otis nhướng mày đầy hứng thú. Quý Vô Tu hỏi: "Vậy những người thủ hộ ở bên ngoài kia thì sao?" Người đàn ông lộ ra nụ cười rất máy móc: "Đó là những người máy được tạo ra từ phòng xây dựng, chúng nó cũng là người thủ hộ, nhưng chúng nó có mã số xuất xưởng riêng để làm giấy tờ tùy thân." Quý Vô Tu gật gật đầu. Hai mắt Sói Đói tỏa sáng: "Xem ra trình độ khoa học kỹ thuật của các ngươi rất cao, có thể sáng tạo ra quang não trí năng có thể suy nghĩ độc lập." Người đàn ông hơi ghé mắt, dường như đang thật sự nhìn chăm chú vào Sói Đói, hắn gật đầu: "Đúng vậy, nền văn minh của chúng ta đã từng rất huy hoàng, nhưng hiện tại cũng không còn tồn tại nữa." Khi nói những lời này, khuôn mặt hắn tựa hồ lộ ra một chút khổ sở: "Ta bảo vệ nhân loại đã 582 năm, nhưng chỉ sợ không thể tiếp tục bảo vệ được nữa." Sói Đói hơi sửng sốt, rồi im lặng không nói nghe người thủ hộ này tiếp tục kể chuyện. Tất cả khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng đang chú ý lắng nghe. "Tài nguyên ở hành tinh này đã bị sâu biến dị tiêu hao không còn, tuy ta đã phái rất nhiều người thủ hộ đi ngăn cản, nhưng vẫn không thể ngăn cản hành tinh này đi lên con đường diệt vong." "Hơn nữa, tài nguyên của hành tinh này đã sớm bị sâu biến dị tấn công tiêu hao hơn nửa, tất cả mọi việc ta làm, cũng chỉ là kéo dài thời gian loài người diệt vong mà thôi, còn một năm nữa, nhân loại ở con thuyền Noah sẽ hoàn toàn bị diệt sạch." Sói Đói dường như hiểu ra điều gì: "Tài nguyên tiêu hao không còn, ngươi phái ra nhiều người thủ hộ như vậy, mục đích là để tìm kiếm những tài nguyên có thể sử dụng được trong đống rác đó sao?" Người thủ hộ gật gật đầu: "Đúng vậy, năng lượng để vận hành con thuyền Noah và tinh lọc không khí, cùng với năng lượng và đồ ăn, nước uống mà con người cần dùng, tất cả đều được tìm trong đống rác đó, chúng ta đã tận lực." Sói Đói không khỏi lộ ra ánh mắt khâm phục: "Ngươi đã làm rất tốt rồi, chẳng lẽ người ở trong con thuyền Noah không tìm cách giải quyết chuyện này sao?" Người thủ hộ nói: "Đương nhiên là có, hơn bốn trăm năm, có người muốn rời khỏi con thuyền Noah, bọn họ không tin những lời mà người thủ hộ nói, vẫn chấp nhất rời khỏi con thuyền Noah, thiếu chút nữa đã chết ở không khí ác liệt và nhiệt độ cực nóng bên ngoài, may mà được người thủ hộ mang về kịp, vì thế hắn nói tất cả những việc mà mình đã trải qua ở bên ngoài cho những người khác nghe, hoàn toàn khiến nhân loại mất đi mong muốn tồn tại." Quý Vô Tu bừng tỉnh. Khó trách vẻ mặt những nhân loại này đều là vẻ sống không bằng chết, khuôn mặt mỗi người đều vô cảm, giống như con rối gỗ mất đi linh hồn, khiến cho người ta cảm giác không thoải mái khi nhìn vào. Nhưng nói thật ra, nếu mình là một thành viên trong con thuyền Noah, chắc chắn cũng sẽ giống những người này nhỉ? Dù sao, bầu không khí tuyệt vọng, luôn có thể lây lan. Huống chi, người ở con thuyền Noah đã rơi vào tuyệt cảnh, rất khó có biện pháp nào để tự cứu, nói cách khác, mấy trăm năm qua cũng không có bất cứ tiến triển gì. Cuối cùng Otis lên tiếng, hơn nữa trực tiếp hỏi thẳng: "Cho nên đây là mục đích của ngươi?" Con ngươi đen nhánh thâm trầm của hắn giống như có thể nhìn rõ tất cả bí mật trên đời, khóe miệng lộ ra nụ cười khiến tất cả người xem phát sóng trực tiếp lạnh cả sống lưng. [Mẹ ơi, có ai giống như ta bị nụ cười khí phách kia của Otis làm sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh hay không?] [Có! Vừa rồi ta bị dọa suýt tè ra quần, nhưng may mắn ta nhịn lại, mặt kiêu ngạo.] [Thật không biết loại sự tình này có gì mà kiêu ngạo, mặt bất lực.] [Ngươi không hiểu, kia chính là Otis đấy!!!] Mặc kệ khán giả xem phát sóng trực tiếp phun tào như thế nào, ngươi thủ hộ sau khi nghe những lời này của Otis, lập tức lộ ra một chút cảm xúc phức tạp và ngạc nhiên: "Nhân loại, ngươi rất thông minh." Otis được khen mặt không cảm xúc, trong lòng không hề có chút vui vẻ nào. Nhưng cục cưng nhỏ trộm nhìn mình bằng ánh mắt khâm phục, sau đó rất lại nhanh thu về, nhưng chỉ một ánh mắt như vậy, khiến cho khuôn mặt không cảm xúc vừa rồi của Otis lập tức hiện lên sung sướng, thậm chí còn hơi hơi nhếch môi, khí thể quanh thân trở nên dịu đi rất nhiều, không còn lạnh lẽo khiến người sợ hãi không thôi như trước nữa. Sói Đói: "......" Tới. Cái loại cảm giác mình giống như bóng đèn này lại tới nữa rồi!!! Lúc này, hắn không còn ngây thơ mà cho rằng đây chỉ là ảo giác, thậm chí mặt vô hồn nhìn bình luận, không hề bất ngờ phát hiện những khán giả đó quả nhiên đang phát ra bình luận trêu chọc. [A, cảm giác Sói Đói thật dư thừa!!!] [Trời ơi, các ngươi nhìn thấy không, Otis lịa cười, thật kỳ lạ, bắt đầu từ hôm qua tới giờ, Otis đã cười rất nhiều lần, nói câu không dễ nghe, quả thực giống như đang toát ra mùi chua loét của tình yêu!!!] [Mấy lời của lầu trên có phải không thích hợp thì phải, chuyện yêu đương làm sao lại bị ngươi nói thành khó nghe như vậy?] [Vô nghĩa, trên đời này làm sao có người có thể làm lơ khí thế của Otis, thậm chí có dũng khí cùng hắn ở bên nhau? Không bị dọa chết đã là không tồi rồi!!!] [Nói rất có lý! Otis quả nhiên sẽ không yêu đương, nhưng đây không phải nguyên nhân hắn và bé đáng yêu tương tác ngọt ngào như vậy!!!] [Lầu trên bị ngu à, Otis đối với bé đáng yêu tốt như vậy, cưng chiều như vậy, chắc chắn bé đáng yêu sẽ không sợ Otis, chỉ sợ hận không thể mỗi ngày đều quấn lấy Otis mà làm nũng!!!] [Ta mặc kệ các ngươi đang nói cái gì, ta chỉ biết cp này thật ngon!!!! Ta khóc đây.] Người thủ hộ thực gọn gàng dứt khoát hỏi: "Các ngươi là hậu đại của nhân loại của một trong ba con thuyền Noah năm đó phải không?" Đối với trí não mà nói, chuyện quá khứ đối với nó, chỉ là dữ liệu trong hệ thống mà thôi. Tất cả những thứ nó biết, tất nhiên sẽ nhiều hơn nhân loại hiện tại. Otis nhàn nhạt nói: "Không phải, chúng ta nhóm nhân loại rời đi đầu tiên." Người thủ hộ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: "Thì ra nhóm người này cũng không gặp tai nạn, thậm chí còn sinh sôi nảy nở tới tận bây giờ." Nói đến đây, đã đủ rõ ràng. Người thủ hộ nói: "Các ngươi tới hành tinh máy móc bằng cách nào? Ta cũng không nhận được bất cứ tin tức phản hồi có phi thuyền nào tới từ những người thủ hộ." Mặt này chính là thế mạnh của Sói Đói, hắn lập tức kể lại rõ ràng về hành tinh mèo và trùng động. Người thủ hộ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, trời mới biết đây chỉ là một phản ứng của một loại dữ liệu giả thiết, hay hắn thật sự có được cảm xúc giống như con người. Nhưng hiển nhiên chuyện này quả thực khiến người thủ hộ vô cùng sửng sốt. Người thủ hộ đột nhiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, đưa ra lời thỉnh cầu: "Như vậy nhân loại tới từ một hành tinh khác, các ngài có đồng ý giúp ta bảo hộ nhân loại ở con thuyền Noah số 3 không?" Kỳ thực, thậm chí người thủ hộ đã chuẩn bị sẵn tinh thần có thể bị từ chối, nhưng nghĩ tới đối phương đồng ý vươn tay trợ giúp người hành tinh mèo, như vậy tất nhiên cũng sẽ đồng ý giúp mình cứu những người còn lại trong con thuyền Noah. "Để cảm ơn sự trợ giúp của các ngài, ta nguyện ý đưa tất cả những thứ ta có cho các ngài." Sói Đói theo bản năng nhìn về phía Otis, hắn không tự quyết định được việc lớn như vậy. Nhưng Otis lại đặt ánh mắt lên người cục cưng nhỏ: "Có cách nào tạo ra cánh cửa giống như trước không?" Trùng động đến nơi này đã biến mất. Bọn họ căn bản không thể trở về, cho dù có trùng động mới xuất hiện, cũng không phải là đường quay về. Cho nên chỉ có thể dựa vào cánh cửa không gian của Quý Vô Tu mới có thể trở về thế giới cũ. Quý Vô Tu nhìn điểm bán manh mỗi giây mỗi phút đều đang tăng vọt, lập tức lộ ra vẻ mặt tự tin: "Chuyện nhỏ." Otis nhìn thẳng vào cục cưng nhỏ, trong mắt tràn ngập cưng chiều. Bình luận lại nổ tung. [A a a a a a các ngươi nhìn thấy không?!!!!] [Thấy rồi!! Ánh mắt nhìn bé đáng yêu của Otis thật cưng chiều, quả thực khiến người cảm thấy mặt đỏ tim đập, ta cảm thấy ta đang rơi vào lưới tình QAQ] [Góc mặt nghiêng ngày quả thực khiến ta muốn liếm cả đời!!!] [Các ngươi làm sao thế, cư nhiên dám mơ ước nguyên soái Otis, chẳng lẽ chúng ta hiện tại không phải cùng nhau liếm nhan sắc của bé đáng yêu sao?] [Ta vẫn đang liếm!!! Chẳng qua bé đáng yêu lúc nào cũng đáng yêu như vậy, khiến ta hiện tại thật sự rất khó kích động lên QAQ] [Ta cũng thế.......] Quý Vô Tu nói với người thủ hộ mình có cách, ai biết sau khi nghe xong, đối phương lập tức đưa ra nghi vấn: "Cái cổng không gian này có nguyên lý hoạt động như nào?" Hai mắt Sói Đói sáng lên, nhìn chằm chằm vào Quý Vô Tu, tràn đầy chờ mong và khát vọng đối với lời y sắp nói ra. Quý Vô Tu nghẹn lại, ra vẻ trấn định nói: "Ta cũng không biết, thứ này chỉ là sản phẩm của nền văn minh của hành tinh bọn ta mà thôi." Lý do đầy đủ hơn nữa còn lộ ra việc mình không phải thú biến dị bản địa, mà là sinh mệnh thể tới từ một hành tinh có nền văn minh cao cấp hơn, như vậy liền có thể giải thích những thứ càng trâu bò hơn mà sau này mình lấy ra một cách hoàn hảo. Cũng trải đường cho việc mình có thể biến thành hình người. Đây.....chính là biện pháp mà Quý Vô Tu nói với Otis lúc trước, tuy y cần hoàn thành nhiệm vụ ẩn mới có thể biến thành người, nhưng tin rằng ngày đó sẽ không xa xôi. Dù sao gấu trúc cũng cần phải có mộng tưởng. Quả nhiên, khi mình đưa ra lý do này, gien não bổ từ trong xương cốt của những nhân loại kia lập tức phát huy tác dụng, bắt đầu bỏ thêm bằng chứng có lợi hơn cho câu nói này. [Chẳng trách khi chúng ta và thú biến dị vẫn là đám nhược kê, người ta đã có thể tay không xé xác sâu biến dị.] [Chẳng trách nó có thể thi triển ra nhiều thủ đoạn thần tiên như vậy, kỳ thực đối với người ta mà nói chẳng là gì cả, nhưng đối với nền văn minh cấp thấp như chúng ta, còn không phải là thủ đoạn thần tiên không thể tưởng tượng nổi sao!] [Nói không chừng người thời cổ thích tung tin về những thần tiên yêu quái, kỳ thực rất có khả năng chính là do văn minh cao cấp làm ra.] [Đồng ý, ta cũng nghĩ như vậy, khó trách hành tinh lớn như vậy cũng không tìm thấy sinh vật có vẻ ngoài và sức chiến đấu trâu bò giống như bé đáng yêu!] Con người tiếp thu một cách tốt đẹp, và khá bình tĩnh chấp nhận chuyện này, khiếp sợ như trong tưởng tượng căn bản không hề xuất hiện. Nhưng nghĩ cũng phải, những việc mà Quý Vô Tu làm, đã khiến mọi người chấn kinh hết lần này đến lần khác, sau đó lại yếu ớt chấn kinh thêm n lần nữa, cho nên lúc này ngược lại có vẻ khá thoải mái bình thường, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy. Đại khái là những thủ đoạn mạnh mẽ thần kỳ mà Quý Vô Tu thể hiện ra, thật sự rất khó lý giải bằng cách bình thường được, nghĩ tới nghĩ lui, xác thật chỉ có lý do này mới có vẻ hợp lý. Tuy cục cưng nhỏ thoạt nhìn rất giống thú biến dị chủng loại hiếm có, nhưng người ta thực sự hoàn toàn khác với hầu hết hoặc là toàn bộ thú biến dị khác. So sánh với chuyện này thì có là gì chứ, bọn họ ngược lại còn lộ ra vẻ mặt bừng tình thì ra là như thế. Quý Vô Tu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Bình luận vẫn đang tiếp tục. [Xin hỏi ở quê hương của bé đáng yêu có rất nhiều thú biến dị giống bé đáng yêu phải không? Ta nghĩ tới toàn bộ hành tình khắp nơi đều là thú biến dị màu đen trắng đang dùng ánh mắt ngốc nghếch đáng yêu vô tội nhìn ta, ta liền kích động kêu gào!!!!] [Thật muốn hỏi quê nhà của bé đáng yêu ở đâu, ta muốn lập nhóm đi bắt cóc bé đáng yêu.] Một ngụm một cái bé đáng yêu, lúc này Quý Vô Tu mới hoảng hốt nhớ ra mọi người tới giờ còn chưa biết mình là một con gấu trúc, âm thầm quyết định lát nữa tuyên bố chuyện này cho mọi người. Người thủ hổ đột nhiên sững lại một chút, lộ ra vẻ mặt không dám tin, nói: "Không hay, phụ cận xuất hiện trùng động, con thuyền Noah rất có thể sẽ bị phát hiện." Không khí khẩn trương lập tức truyền tới. "Đừng lo, ta sẽ đi ra ngoài xây dựng cổng không gian cố định, để cho người tới đây chi viện cho con thuyền Noah." Nhìn tới nơi phát ra tiếng nói, một con thú biến dị mềm mại dễ thương hơi lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu. Người thủ hộ: "Cần bao lâu? Còn 3 phút nữa trùng triều sẽ tới nơi này." Quý Vô Tu nghĩ tới cổng không gian lúc trước: "Vậy không ổn, cần 5 phút mới có thể xây dựng xong, nhưng cũng không cần lo lắng, ta đi ra ngoài ngăn cản đám sâu biến dị đó." Người thủ hộ lại cảm thấy mình sắp bị nghẽn mạng, cố tình hai nhân loại kia còn lộ ra vẻ mặt thực bình tĩnh, vô cùng khó khăn nói: "Nhưng thông qua sự ra quét của người thủ hộ số 23, sức chiến đấu của ngươi là 0, không hề có lực uy hiếp, ta cảm thấy so với ngươi, thì người đàn ông có sức chiến đấu cực cao bên cạnh ngươi nói những lời này đáng tin hơn một chút." Quý Vô Tu lập tức kinh ngạc: "Ngươi cư nhiên còn biết nói đùa?" Nhưng lời nói đùa này có chút lạnh. Người thủ hộ: "......" Nó không nói đùa! Mà là nghiêm túc đưa ra kết quả phân tích. Cố tình sinh vật không rõ giống loài này lại hiểu lầm lời mình nói, rơi vào đường cùng, người thủ hộ chir có thể đặt lên người nhân loại mà nó tự cho là mạnh nhất kia: "Vị khách phương xa tôn kính, ngài không ngăn cản hay phản bác lời nó nói sao?" Nhân loại mạnh mẽ vẻ mặt không cảm xúc nói: "Lời nó nói là thật, đúng là nó mạnh hơn ta." Khán giả xem phát sóng trực tiếp biết rõ tình hình hiện tại vô cùng nguy cấp, nhưng thật sự không sinh ra được chút cảm xúc khẩn trương nào, ngược lại còn muốn cười ha ha ha. [Buồn cười chết ta, vẻ mặt ngơ ngác của người thủ hộ kia thật quá buồn cười!!! Dù sao nó căn bản không biết thực lực chân chính của bé đáng yêu đáng sợ tới mức nào!] [Không sai, nó hoàn toàn không biết gì về thực lực chân chính của bé đáng yêu, mặt chống cằm nghiêm túc. jpg] [Xin hỏi lưu trình hiện tại là gì, là ha ha ha sao?] [Đúng, bắt đầu ha ha ha đi.] [Ta cảm thấy mặt của người thủ hộ kia cũng không ngơ ngác, mà là bị dọa đến sập nguồn đi???] Người hành tinh mèo rất muốn giữ vẻ mặt nghiêm túc, dù sao bọn họ và con thuyền Noah có chỗ tương tự, hơn nữa khi đối phương gặp uy hiếp, đám người mình sao có thể tùy tiện ha ha ha được chứ. Nhưng mà.....thực sự không nhịn nổi!!!! Thôi, cứ ha ha ha trước đi, dù sao lát nữa liền phải đi qua cổng không gian đánh giặc! Tuy người thủ hộ không tin tưởng thực lực của Quý Vô Tu cho lắm, nhưng trước mắt nó đã không có bất cứ biện pháp nào, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng lời của sinh vật thoạt nhìn thực ăn hại thực yếu ớt này mà thôi. Nhưng ngoài điều này ra, nó cũng không thể không làm gì, nhẫn tâm phái tất cả người thủ hộ trong con thuyền Noah ra chống cự sâu biến dị tấn công. Otis tự nhiên cũng sẽ không đứng yên, lát nữa hắn cũng sẽ ra ngoài hỗ trợ giết sâu biến dị cao cấp. Nhưng đúng lúc này Quý Vô Tu lại đưa ra yêu cầu: "Ta xây dựng cổng không gian cần năng lượng rất lớn, cho nên ta cũng có việc cần ngươi hỗ trợ." Người thủ hộ lộ ra vẻ mặt khẩn trương: "Có thể, ngươi nói đi, ta sẽ vô điều kiện hoàn thành cho dù khuynh tẫn tất cả lực lượng." Quý Vô Tu xua xua tay, ý đồ giảm bớt giờ không khí khẩn trương nghiêm túc lúc này: "Không nghiêm trọng như vậy, chỉ hi vọng lát nữa ngươi có thể thông báo cho người trong con thuyền Noah tới xem ta đánh sâu biến dị như thế nào là được, những người thủ hộ đó cũng không cần tới hỗ trợ, chúng nó chỉ cần quay chụp dáng vẻ khí phách nhất của ta cho nhân loại là được." Người thủ hộ ngây người. Trình tự của nó không biết mô phỏng ra bao nhiêu loại kết quả, nhưng trăm triệu không ngờ tới đối phương lại đưa ra........yêu cầu như vậy. Sói Đói cực kỳ đồng tình với người thủ hộ, hắn cũng rất thấu hiểu tâm trạng của người thủ hộ lúc này. Điều này giống như người nào đó lấy ra kỹ thuật vô cùng trâu bò, hơn nữa tỏ vẻ cần ngươi phải trả giá rất lớn, nhưng khi đối phương nghĩ ra các loại trả giá nặng nề, hơn nữa quyết định được ăn cả ngã về không, đối phương lại nhẹ nhàng tỏ vẻ tới chụp ảnh cho ta, nhất định phải chụp ra dáng vẻ cực kỳ khí phách mới được, thật không đáng tin. Otis lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như thế, cục cưng nhỏ nhà hắn, từ trước tới này đều không bao giờ chịu cô đơn, không có lúc nào không nghĩ tới thể hiện dáng vẻ khí phách của mình. Nếu không nó cũng sẽ không phát sóng trực tiếp ngay từ lúc ban đầu như vậy. Lại càng không lấy ra camera tùy thân quay chụp quá trình thăm dò trùng động. Nhưng tin rằng người thủ hộ sẽ rất khó lý giải chuyện này, thậm chí còn sững lại một chút: "Xin lỗi, ngài có thể nói lại lần nữa không?" Quý Vô Tu vui vẻ cho phép, sau đó lại không hề phiền hà lặp lại lần nữa, sau đó vặn vặn vòng eo, làm ra dáng vẻ khá khí phách của mình. "Nhớ phải chụp ta cho đẹp một chút." Giọng nói tràn ngập nghiêm túc, giống như đối với y đây là một việc vô cùng quan trọng. Nhưng đối với người thủ hộ mà nói, những lời này có vẻ hơi quái dị, nhưng đối phương đưa ra yêu cầu quái dị như vậy, đúng là rất đơn giản, hoặc là nói khá đơn giản. Bởi vì nó vốn đã định thông báo chuyện này cho mọi người, mà hiện tại chẳng qua chỉ là livestream tình huống bên ngoài về con thuyền Noah, để nhân loại biết rõ hoàn cảnh hiện tại của mình là như thế nào. Nếu là ngày thường, người thủ hộ chắc chắn sẽ không làm như vậy, bởi vì nó không muốn phá hủy một tia tín niệm cuối cùng của nhân loại đã tuyệt vọng. Nhưng hiện tại thì khác. Nhân loại trong con thuyền Noah đã được cứu rồi, bọn họ không cần chờ chết, chỉ cần có cổng không gian cố định kia, nhân loại ở con thuyền Noah liền có thể rời khỏi cái nhà giam này, đi nhìn bầu trời xanh chân chính, cỏ cây chân chính, mấy thứ này đều chỉ có thể nhìn thấy từ những trang sách vở cũ kỹ được truyền đọc đến rách nát. Còn video gì đó, con thuyền Noah đã tiến vào hình thức tiết kiệm năng lượng, tất cả năng lượng đều phải ưu tiên cung cấp cho máy móc tạo dưỡng khí và máy phát điện. Cho nên đối với nhân loại mà nói, điện đã thuộc về mặt hàng xa xỉ. Cho nên người ở con thuyền Noah, sớm đã vứt bỏ thiết bị quang não, cùng với di động cổ xưa, mỗi ngày sống một cuộc sống tê liệt dần dần chết đi. Cuộc sống như vậy, cho dù giằng co một tháng, cũng khiến người có cảm giác tuyệt vọng sống không bằng chết, càng đừng nói là nhân loại cả đời sống trong con thuyền Noah, không phát điên đã là việc vô cùng may mắn rồi. "Vậy phái một người thủ hộ mang ta ra ngoài đi, thời gian không nhiều lắm." Quý Vô Tu lên tiếng thúc giục. Otis lập tức đuổi theo, nhàn nhàn nói: "Ta cũng đi." Vừa lúc có thể trợ giúp cục cưng nhỏ giảm bớt gánh nặng. Quý Vô Tu lập tức muốn nói lại thôi. Otis nhíu mày: "Ấp a ấp úng cái gì?" Quý Vô Tu chớp mắt, mặt dày vô liêm sỉ nói: "Ngươi có thể đừng đi không, ngươi biết đấy, ngoại hình của ngươi tốt hơn ta quá nhiều, ta sợ người ở con thuyền Noah không nhịn được coi ngươi là chúa cứu thế." Otis: "......" Sau một hồi, hắn nhàn nhạt nói: "Ta không để ý những điều này." Quý Vô Tu trừng lớn mắt: "Nhưng ta để ý!" Otis lập tức nhìn chằm chằm vào cục cưng nhỏ, vẫn kiên trì ý nghĩ của bản thân: "Ta không thể mặc kệ ngươi đi ra ngoài đối mặt với những nguy hiểm đó, ta cần bảo vệ ngươi." Vẻ mặt đối phương quá nghiêm túc, khiến Quý Vô Tu biết Otis không nói đùa, đối phương thực sự muốn bảo vệ mình, và vẫn luôn nỗ lực làm như vậy. Biết rõ.....đám sâu biến dị cao cấp đó không đánh lại được mình. "Ngươi biết đấy, chúng nó có lợi hại cũng không đánh nổi ta." Quý Vô Tu nhỏ giọng nói. Người thủ hộ lại bị tạp lần nữa, không nhịn được nhắc nhở: "Người thủ hộ bên ngoài gửi về cho ta một tin tức, trước mắt có ba con sâu biến dị cấp 6 đang tới đây, đáng sợ nhất là, có một con cấp 7." Quý Vô Tu rất thờ ơ: "Vậy thì sao chứ, chúng nó cũng vẫn không đánh nổi ta." Người thủ hộ: "...... " Đột nhiên cảm giác sinh vật vô danh này thật không đáng tin, dường như rất thích khoác lác, nó quay đầu nói với Otis: "Nhân loại mạnh nhất, chúng tôi cần ngài trợ giúp." Chứ không phải dựa vào một sinh vật không rõ nguồn gốc có bề ngoài khá đáng yêu vô hại tới cứu con thuyền Noah. Otis không để ý tới người thủ hộ, mà đột nhiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn cục cưng nhỏ: "Từ trước tới nay ngươi chưa từng cố chấp một chuyện như vậy bao giờ, mà hiện tại ngươi lại làm như vậy, nói cho ta, ngươi có lý do bất đắc dĩ gì sao?" Quý Vô Tu hoảng hốt cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, vẻ mặt khổ sở đóng kịch: "Đúng vậy, ngươi biết đấy, ta nghe thấy ngươi nói phải bảo vệ ta, ta không biết có bao nhiêu vui vẻ." Otis nghiêm nghị gật đầu: "Ừm, lời này ta tin." Nói xong hắn lại mặt không cảm xúc nói: "Ngươi nói tiếp đi." Khán giả xem phát sóng trực tiếp trợn mắt há mồm, vì phát triển đầy quỷ dị này mà sửng sốt không thôi. [Tình huống gì vậy, không phải chúng ta muốn xem bé đáng yêu hổ khu chấn động mở ra hùng phong sao? Vì sao có một loại ảo giác ta đáng xem phim tình yêu?] [Có phải ta quá dơ bẩn không, có phải trái tim ta không hề thuần khiết hay không? Rõ ràng quan hệ của Otis và bé đáng yêu cực kỳ đơn thuần, nhưng vì sao ta cứ cảm thấy một màn này như đang xem một câu chuyện tình cảm động và tào lao vậy???] [Không phải ngươi ảo giác, ta nghĩ tất cả mọi người hẳn cũng nghĩ như vậy.] [A a a a a xem mà trái tim thiếu nữ của ta muốn bùng nổ, cảm giác tương tác thật quá ngọt!!!!] [Đừng nói với ta nguyên soái Otis và bé đáng yêu có jq (gian tình) nhé, bé đáng yêu nó cũng không phải con người!!! Nó chỉ là thú biến dị thôi mà?] [Có phải ngươi không xem nội dung phát sóng trực tiếp lúc trước đúng không? Bé đáng yêu không phải thú biến dị, nó là sinh mệnh trí tuệ của văn minh cao đẳng, còn cao cấp hơn nhân loại chúng ta có được không!!! Đừng có nói cái kiểu như bé đáng yêu không xứng với Otis, nếu thật sự so sánh, bản thân nó còn cao cấp hơn cả chúng ta có được không, hai người bọn họ yêu nhau thì làm sao chứ?] Quý Vô Tu liếc nhìn bình luận, trong lòng mừng thầm, xem ra nhân loại tiếp thu tốt đẹp việc mình và Otis ở bên nhau, số người phản đối thì rất ít. Chờ sau này có thể biến thành hình người, tin rằng tất cả nhân loại sẽ chúc phúc cho mình. Nghĩ tới cuộc sống như vậy, Quý Vô Tu cảm thấy mình phải giữ vững ý trí của mình, quyết không để người ngầu như Otis đi ra ngoài hấp dẫn sự chú ý của người trong con thuyền Noah. Otis mặt không cảm xúc ho khan một tiếng, ám chỉ cục cưng nhỏ tiếp tục nói, đột nhiên hắn lại nghĩ tới điều gì, nhíu mày nói: "Đi ra góc tường nói chuyện." Hiển nhiên là muốn tránh đi người xem phát sóng trực tiếp. Mà khán giả xem phát sóng trực tiếp lập tức kêu rên không thôi, sôi nổi lên án Otis gian trá không phúc hậu, bọn họ cũng muốn nghe tiểu bí mật không muốn ai biết của bé đáng yêu! Quý Vô Tu đương nhiên dùng ngữ điệu mềm như bông, hung hăng cự tuyệt yêu cầu của Otis. "Không có thời gian, ta trực tiếp nói ngắn gọn, sinh mệnh thể ở hành tinh bọn ta gọi là gấu trúc, nền văn minh kỹ thuật của bọn ta yêu cầu sinh mệnh thể được chú ý và yêu thích nhiều mới có thể biến thành năng lượng sử dụng, hiện tại ngươi hiểu vì sao ta làm như vậy rồi chứ?" Sau khi nói xong, Quý Vô Tu quay đầu về phía người thủ hộ nói: "Mau mang ta đi ra ngoài!" Người thủ hộ nghe mà sửng sốt, nhưng nó lại có thể sử dụng rất nhiều phép tính toán để chứng minh lời nói của sinh vật này là thật, vì thế nó lập tức nói: "Ta đã cho người thủ hộ mở cho ngươi một con đường." Trước khi đi Quý Vô Tu không yên tâm dặn dò Otis: "Người ngàn vạn đừng ra nhé, biết chưa, ta biết ngươi muốn bảo vệ ta." Otis mặt âm trầm, cực kỳ khó khăn gật đầu: "Ta biết rồi, ta sẽ không bảo vệ ngươi." Khi nói ra những lời này, trái tim hắn đau đớn hơn bất cứ lúc nào. Không thể bảo vệ người yêu thương, còn phải trơ mắt nhìn cục cưng nhỏ một mình đi đối mặt với nguy hiểm, cho dù nguy hiểm này đối với cục cưng nhỏ mà nói không đáng để nhắc tới, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu. Nhìn bóng dáng thẳng tắp cô độc của Otis, camera ti tiện còn điều chỉnh thành một cảnh cực kỳ buồn, tô đậm bầu không khí, sau đó mới vèo một cái biến mất. Trái tim người xem phát sóng trực tiếp lúc này cũng tan nát. Đặc biệt là người sống tình cảm. [Ta cảm thấy Otis hiện tại rất thương tâm, không thể đi bảo vệ người mình thích.....không đúng, là gấu trúc, hẳn là sẽ cực kỳ cổ sổ phải không?] Người kiêu ngạo tự tin như Otis, nếu hắn thích ai đó, chắc chắn sẽ không màng tất cả để bảo vệ đối phương, chắc chắn hiện tại hắn rất khổ sở, nói không chừng còn hoài nghi nhân sinh.] [Ta khóc rồi, ngược quá QAQ] [Ngược cái lông, bắt đầu sướng rồi đây này!!!! Ta bắt đầu chờ mong vẻ mặt khiếp sợ sau khi nhìn thấy phát sóng trực tiếp của người ở con thuyền Noah.] [Ha ha ha ha đúng, chờ bé đáng yêu của chúng ta chinh phục những người ở con thuyền Noah này đi!] [Không phải chứ, lực chú ý của các ngươi đều ở những thứ đó sao, các ngươi không phát hiện bé đáng yêu vừa nói một từ sao, nó nói mình là gấu trúc hả?!!!!] [Ồn ào quá, chủng tộc chúng ta gọi là nhân loại, chủng tộc của bé đáng yêu gọi là gấu trúc thì làm sao? Đừng lúc kinh lúc rống như vậy có được không?] [Đúng thế, đừng chuyện bé xé ra to như vậy.] ************** Một ngày nào đó sau thảm họa của con thuyền Noah. Từ Bình Minh đang lật xem một cuốn sách đã được vô số người đọc qua, bên trên tuy có rất nhiều nội dung hắn xem không hiểu cũng không có hứng thú, nhưng nó có một bức ảnh minh họa lại khiến hắn nhìn chăm chú hồi lâu. Đó là mặt trời và cỏ xanh hoa lá. Xinh đẹp biết mấy. Tên của Từ Bình Minh mang theo mong đợi của một thế hệ người đối với tương lai. Bình Minh, Bình Minh. Là hi vọng hậu thế có thể vào một ngày nào đó nhìn thấy bình minh thực sự, cũng hi vọng ngày mai vẫn còn hi vọng. Đột nhiên, màn hình lớn luôn đóng đột nhiên sáng lên, tất cả người trong con thuyền Noah đều có thể nhìn thấy, bởi vì nó cũng không phải chỉ có một đài. Vố số người đứng thẳng lên, sắc mặt chết lặng trước sau như một. Hiển nhiên, ngay cả màn hình chỉ sáng lên khi có việc cực kỳ quan trọng cũng không thể khiến cảm xúc của bọn họ mảy may gợn sóng, rõ ràng tình huống của bọn họ còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của người thủ hộ. Nhưng lúc này lại không giống trước kia, trên màn hình vẫn chưa xuất hiện bóng dáng của thần hộ mệnh, mà là.....đại quân trùng triều vô biên vô hạn ở bên ngoài, sâu biến dị rậm rạp đang giương nanh múa vuốt vọt về phía con thuyền Noah, cơ hồ có thể dùng từ che trời lấp đất để hình dung. Thậm chí có thể dùng tận thế để hình dung. Vẻ mặt mọi người vừa lo sợ không yên lại tuyệt vọng, bên ngoài trùng triều che trời lấp đất, cùng với bầu trời xám xịt cơ hồ không nhìn thấy ánh mặt trời, giống như hi vọng đã bị phủ bụi sâu trong lòng họ. Có người thậm chí còn lộ ra vẻ mặt được giải thoát, hắn vẫn luôn sinh sống trong cảm giác sợ hãi tuyệt vọng, giằng co mấy chục năm, hiện tại có lẽ đến lúc kết thúc rồi. Tuy nhiên, khi đại đa số người khi nhìn thấy cái chết sắp ập tới, lại lập tức bùng lên ý chí sinh tồn, rõ ràng đã sống đến tê liệt, rõ ràng cảm thấy trái tim đang đập của mình đã chết, rõ ràng đã tính toán muốn thản nhiên đối mặt với cái chết. Nhưng vì sao khi nhìn thấy đám trùng triều che trời lấp đất đó, bọn họ vẫn sinh ra sợ hãi, bùng lên bản năng sinh tồn chứ? Âm thanh của tiếng khóc và sự tuyệt vọng lập tức tràn ngập ở con thuyền Noah, cái nhà giam trói buộc nhân loại mấy trăm năm này dường như cũng bắt đầu phát ra thanh âm già đi. Con thuyền Noah đã không phải lần đầu tiên bị trùng triều tấn công, cho dù thần hộ mệnh chưa từng tiết lộ bất cứ tin tức gì cho bọn họ, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ một việc. Đó chính là con thuyền Noah đã không thể chống lại nguy cơ trùng triều đáng sợ như vậy nữa rồi. Hàng rào dày đặc bắt đầu phát ra tiếng va chạm, hiển nhiên đó là đám sâu biến dị đang tre già măng mọc đang cố gắng phá tầng hào rào này, tiến vào bắt đầu ăn thịt nhân loại. Rất nhiều người thủ hộ lập tức xuất hiện, bắt đầu đứng ở ngoài cùng trận địa sẵn sàng đón địch, năng lượng màu xanh lục trước ngực mọi khi đã biến thành màu đỏ, điều này đại biểu cho chúng nó đã tiến vào trạng thái công kích. Vô cùng nguy hiểm. "Chúng ta sẽ chết ở chỗ này." "Không, ta không muốn chết, tại sao lại như vậy, vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy? Thần hộ mệnh, cầu xin ngươi hãy cứu chúng ta!" Nhân loại trước khi rơi vào tử vong phát ra kêu gào, tựa hồ thật sự triệu hồi tới thần hộ mệnh, đương nhiên đây chỉ là nhằm vào những nhân loại này mà nói. Thần hộ mệnh xuất hiện, giảm bớt trái tim kinh hoảng thất thố của đại bộ phận nhân loại, bọn họ giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, liều mạng muốn tìm kiếm sự phù hộ của thần hộ mệnh. Giống như mấy trăm năm trước vậy. Camera có được trí tuệ nhất định vẫn chưa rời khỏi con thuyền Noah quay chụp Quý Vô Tu, mà ở lại trong con thuyền Noah......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]