Quý Vô Tu sững sờ một giây, sau đó nhanh chóng vùng vẫy.
Ngay cả Otis cũng thiếu chút nữa không bắt được quả bóng béo trong ngực, hắn chỉ có thể nín nhịn gân xanh nổi lên, nhanh chóng nhéo phần thịt sau cổ cục cưng nhỏ, thấp giọng âm trầm uy hiếp: "Không muốn đi?"
Quý Vô Tu rùng mình một cái, do do dự dự nói: "Không phải không muốn đi."
Mà là cảm thấy không cần phải khế ước.
Nghĩ rồi, y lại giải thích: "Chúng ta không cần phải khế ước."
Y có thể tùy thời đổi đạo cụ trợ giúp Otis giải quyết vấn đề dị năng bạo động.
Quan trọng nhất là, y và Otis, đã không cần thông qua khế ước để tăng lên dị năng, càng không cần dựa vào khế ước để cảm giác được tâm tình dao động của đối phương.
Nhưng Otis lại lo lắng sẽ có người cướp mất cục cưng nhỏ của mình.
Hắn vẫn uy hiếp nói: "Có đi hay không?"
Quý Vô Tu có chút không hiểu: "Trở thành khế ước giả, đối với ngươi mà nói đã không có bất cứ tác dụng gì, vì sao còn muốn như vậy?"
Đối với Otis mà nói, khế ước có thể có có thể không.
Otis bình tĩnh nhìn cục cưng nhỏ, đáy mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Nhìn tới nỗi khiến Quý Vô Tu lại không tiền đồ rùng mình một cái, đối mặt với khát vọng sống mãnh liệt, lập tức sửa lời: "Ta đi là được."
Dù sao chuyện này đối với mình mà nói, căn bản không có bất cứ chỗ xấu nào.
Ngược lại là Otis, vô duyên vô cớ bị rất nhiều hạn chết.
Nghĩ tới đây, Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-manh-de-thang-cap/524955/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.