Chương trước
Chương sau
Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Sau khi Otis cho câu trả lời cực kỳ chắn chắn.
Người phụ trách cao nhất ở khu B lập tức liền không nói nên lời.
Nơi này đã liên tục xuất hiện hai lần nguy cơ trùng động.
Kết quả kế tiếp.
Lại còn xuất hiện sâu biến dị càng cao cấp hơn.
Lại còn có thể là sâu biến dị cấp 7.
Đây là phải xui xẻo tới mức nào mới có thể liên tục ba lần gặp phải nguy cơ trùng triều chứ.
Người phụ trách khu B ngơ ngác ngồi trên ghế dựa, đột nhiên mất hết sức lực.
Vậy phải làm sao bây giờ.
Sự kiện sâu biến dị cấp 6 lần trước.
Hắn vẫn nhớ rõ trong đầu.
Tuy có con thú biến dị kia hỗ trợ giết chết nó.
Nhưng trùng động xảy ra vẫn khiến khu B tổn thất thảm trọng.
Cũng may hiện tại có đủ thời gian.
Có thể di dời toàn bộ người của khu B đi, giảm bớt tổn thất.
Còn nhà cửa thật vất vả mới xây dựng lại, chỉ sợ lại gặp phải đả kích mang tính hủy diệt lần nữa rồi.
Xong việc lại phải tốn một khoản tài chính để tu sửa.
Chỉ nghĩ tới.
Hắn liền cảm thấy mệt mỏi.
Cái loại uể oải cực hạn này lập tức bao phủ trái tim hắn, sinh ra cảm giác hít thở không thông.
Ngơ ngác ngồi không bao lâu.
Hắn dường như nhận ra điều gì, đột nhiên đứng lên, lẩm bẩm nói: "Cần phải nhanh chóng thông báo việc này cho dân chúng, để bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này, tất cả quân đội cũng phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, đương nhiên, cũng phải tập hợp tất cả máy bay chiến đấu về đây nữa."
Đại chiến sắp tới.
Hắn còn rất nhiều việc chưa làm xong.
Làm sao có thể ở đây thở ngắn than dài.
Người phụ trách khu C nhanh chóng kéo lên tinh thần, mau chóng bắt đầu phát ra hàng loạt mệnh lệnh.
Giờ phút này.
Thế giới bên ngoài vẫn bình lặng.
Vô số người đều đang tự hỏi làm cách nào để đánh tốt quan hệ với thú biến dị.
Làm thế nào để thú biến dị chấp nhận tin tưởng mình.
Hơn nữa đi theo mình.
Trên mạng tinh tế một mảnh bình yên.
Bởi vì phàm là ngôn luận phản đối quần chúng, đều bị vô số người chửi cho không ngẩng mặt lên được.
Ngay lập tức không dám nói lấy một câu.
Mọi người đều đang chia sẻ kinh nghiệm của mình.
Vân vân mây mây.
Không ai muốn giấu giếm làm của riêng, đều đem tất cả kinh nghiệm mình khó khăn lắm mới tích lũy được chia sẻ cho người khác.
Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể trợ giúp được cho thú biến dị.
Chia sẻ những kinh nghiệm này ra ngoài thì có là gì.
Huống chi, chuyện này cũng không thể nói tới vấn đề lợi ích của bản thân.
Đối với nhân loại mà nói, thú biến dị càng nhiều, lại càng là chuyện tốt.
Ít nhất tỉ lệ sống sót của mọi người sẽ tăng cao lên rất nhiều.
Nhưng đúng lúc này.
Trang web chính thức của khu B tuyên bố tin tức báo màu đó đầu tiên.
Vô số người đã sớm theo dõi trang web chính thức của các khu lập tức phát hiện chuyện này.
Lập tức đứng ngồi không yên.
[Sao lại xuất hiện nguy cơ trùng động?]
[Lúc này mới bao lâu, vì sao không để cho chúng ta yên ổn làm ăn sinh sống chứ?]
[Vừa nghe thấy tin tức này, ta liền cảm thấy cực kỳ khổ sở.]
[Đúng vậy, mỗi một lần nguy cơ trùng động, đều sẽ có người chết.]
[Nhưng hiện tại thì khác, không phải chúng ta có thú biến dị sao? Chúng nó có thể trợ giúp chúng ta chống đỡ nguy cơ trùng triều.]
[Đừng luôn muốn cho thú biến dị thay ngươi ngăn cản nguy cơ trùng triều, nó cũng là một sinh mệnh, không phải kẻ chết thay cho ngươi.]
[Lầu trên sao lại nói khó nghe như vậy, mọi người tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn thú biến dị đi tìm chết, quan hệ giữa con người và thú biến dị chính là đồng bạn ngang hàng, là phải cùng nhau tiến lui.]
[Đây mới là tiếng người.]
[Nhưng vấn đề nguy cơ trùng động, rốt cục có chính xác hay không?]
[Mặc kệ có phải thật hay không, đều cần phải lập tức rút lui, cần phải coi chuyện này là thật.]
[Điều này không liên quan tới có chính xác hay không, cho dù có xảy ra hay không xảy ra, ngươi có dám đảm bảo trăm phần trăm không có sao?]
[Vậy ta nhanh chóng đi thu thập đồ đạc đây, đi theo đoàn người lập tức rời khỏi nơi này.]
[Mọi người đều phải nhớ kỹ, đừng mang quá nhiều đồ theo.]
[Mang những thứ có thể tăng lên tỉ lệ sống sót, ví dụ như nước và dịch dinh dưỡng, nhưng đồ đạc khác có thể không mang thì không nên mang.]
[Tất cả những đồ vật quý giá, lập tức bỏ lại!! Kiên quyết không nên mang theo.]
[Trên người càng nhiều đồ đạc, vô cùng có thể hạ thấp tốc độ chạy trốn và khả năng phản ứng của ngươi!]
[Đồ vật quý giá tuy rất quan trọng, nhưng tuyệt đối không quan trọng bằng mạng sống, mọi người nhất định phải cân nhắc rõ lợi và hại, nhìn xa trông rộng một chút! Biết không?]
[Cảm ơn kinh nghiệm của lầu trên!]
[Cảm ơn.]
Đương nhiên, cũng có người xin giúp đỡ: [Ta đã nói chuyện này cho anh trai ta, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn mang đồ vật quý giá đi, ta khuyên thế nào cũng không nghe, ta nên làm gì bây giờ?]
[Nói rõ sự tình lợi hại cho hắn, hỏi hắn cần mạng hay là cần tiền, nói với hắn ba lần, lần thứ tư thì thôi không cần nói nữa, lập tức rút lui!]
[Lầu trên cũng quá nhẫn tâm rồi, đó chính là anh trai của cô ấy? Nhẫn tâm nói mặc kệ là mặc kệ được sao?]
[Đúng vậy, anh trai cô ấy nếu chết thì làm sao?]
Đối với hai bình luận này.
Mọi người nhìn thế là đủ rồi.
Có người nóng tính lập tức mắng chửi: [Anh trai cô ấy tự mình lựa chọn đường chết, liên quan gì tới cô ấy?]
[Cô ấy đã tốt bụng khuyên can ba lần, còn nói rõ sự tình lợi hại ra rồi, ngươi còn muốn cô ấy làm thế nào nữa?]
[Không sai, cô ấy đã làm hết trách nhiệm rồi, đó là do người anh trai kia không nhận thức được, một hai muốn tìm đường chết!!!!]
[Sống lâu sẽ gặp, mỗi lần nhìn thấy loại bình luận này, ta đều sắp không khống chế được mà nổi nóng.]
Người em gái ban đầu xin giúp đỡ nhìn thấy những bình luận này, lập tức khóc lóc xin giúp đỡ: [Ta đã nói rõ sự tình lợi và hại cho anh trai ta rồi, hắn cảm thấy mình sẽ không xui xẻo như vậy, lại còn có quân đội hộ tống mọi người rút tới khu an toàn, hắn không nỡ bỏ mấy thứ này.]
[Vậy kệ hắn đi, tự mình nắm chắc rời đi thôi!]
[Khóc thì có ích gì, mau chạy đi mới là việc quan trọng, đừng để bị anh trai ngươi hại chết!]
Nhìn đủ loại bình luận trên mạng tinh tế, cô lau nước mắt, nhìn người thân của mình, lại lần nữa không cam lòng nói: "Anh, ngươi đừng thu thập nữa, anh thực sự đã mang quá nhiều đồ vật rồi.]
Hơn nữa tất cả mọi người chuẩn bị rút khỏi nơi này, anh trai cô còn không ngừng thu thập đồ đạc.
Chẳng may trùng động xuất hiện ngay lúc này thì phải làm sao?
Đến lúc đó có chạy cũng không kịp nữa rồi.
Cô không hề muốn chết một chút nào.
Cũng không muốn anh trai phải chết.
Nhưng người đàn ông được gọi là anh trai lại không kiên nhẫn nói: "Muốn đi thì ngươi đi trước đi, đừng ở chỗ này lải nhà lài nhải cản trở ta."
Lời này giống như đao nhỏ sắc bén.
Lập tức cắm vào ngực.
Cô lập tức đau lòng khóc thành tiếng, quay đầu chạy ra ngoài.
Cô đã cố gắng hết sức.
Cố gắng khuyên bảo anh trai mau rời đi.
Nhưng hắn vẫn không nghe.
Cô thật sự đã cố hết sức.
********
Không ai biết rốt cục trùng động sẽ xuất hiện khi nào.
Càng như vậy.
Mọi người lại càng hoảng hốt bất lực.
Sợ giây tiếp theo liền sẽ xuất hiện trùng động đáng sợ.
Đại lượng quân đội đi tới duy trì trật tự, hộ tống tất cả người dân rút khỏi khu B.
Đám người rộn ràng nhốn nháo dũng mãnh đi tới khu an toàn.
Ở nơi đó.
Tính mạng của mọi người mới có thể được đảm bảo nhất định.
Đương nhiên.
Không giống như lần nguy cơ trùng động trước.
Bên cạnh mọi người đi theo đủ loại thú biến dị.
Có hổ, có sư tử, thậm chí còn có mấy con tiểu li miêu.
Chúng nó đối mặt với hoàn cảnh như vậy, có vẻ rất bất lực.
Không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là xung quanh lại nhiều người như vậy.
Mỗi người trên mặt đều mang theo hoảng sợ và bất an.
Cảm xúc như vậy rất dễ dàng lây lan ra xung quanh.
Ngay cả đám thú biến dị, cũng đã nhận ra phần bất an này.
Bắt đầu trở nên nôn nóng.
Người xung quanh lập tức trấn an thú biến dị, thậm chí còn lấy đồ ăn vặt trong túi ra: "Ngoan nhé, phải nghe lời."
Hiển nhiên trong lúc vội vã chạy trốn, những người này cũng không quên mang theo đồ ăn vặt thú biến dị yêu thích.
Khi khu B tiến hành di dời lớn, các khu khác cũng sôi nổi nghe theo mệnh lệnh của Otis, triệu tập ra một bộ phận máy bay chiến đấu chi viện cho khu B.
Vô số người trên mạng tinh tế cầu nguyện.
Cầu nguyện nhân loại có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Nếu không tiêu diệt được nguy cơ trùng động lần này.
Nhưng vậy nơi bị chết đầu tiên, sẽ là khu B.
Những khu vực khác cũng đừng mong tránh thoát được.
Cho nên chuyện này, quan hệ tới an nguy của tất cả loài người.
Không ai có thể tỏ thái độ việc không liên quan tới mình.
Mà trong trang viên nào đó của khu A.
Giờ phút này đám người hầu thở ngắn than dài.
Hiển nhiên đang lo lắng trùng động sắp xảy ra.
Dù sao một khi khu B thất thủ.
Như vậy tiếp theo sẽ đến lượt khu A và khu C.
"Đừng lo, không phải chúng ta còn có con thú biến dị kia sao." Có người hầu tự mình an ủi nói.
Một người khác nghe vậy, mặt vẫn buồn rầu nói: "Nhưng nghe nói lần này xuất hiện, có thể là sâu biến dị cấp 7!"
Đó chính là sâu biến dị cấp 7 đấy.
Trong nhân loại, cũng chỉ có Otis là dị năng giả cấp 6.
Còn những người khác, phần lớn đều lang thang ở cấp 2 cấp 3.
Đội hình như này thì đánh làm sao?
Nhưng người hầu kia vẫn bình tĩnh nói: "Nhưng đại đa số sâu biến dị không phải cũng chỉ cấp hai cấp ba sao, mọi người đều đứng cùng trên một trục hoành cả."
Hắn nghe, vẫn lắc đầu.
Cực kỳ không lạc quan về lần nguy cơ trùng triều lần này.
Dù sao tới tận bây giờ.
Cũng không có ai biết con thú biến dị kia thực lực đang ở cấp bậc nào.
Tuy nguy cơ trùng triều cũng sẽ không nhanh chóng lây lan sang khu A, nhưng người trong khu vẫn sôi nổi chuẩn bị sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Dù sao vẫn phải chuẩn bị vẹn toàn mới được.
Giờ phút này Otis đang vội vàng đàm luận kế hoạch của chiến dịch lần này với các quan chỉ huy cao cấp của các khu.
Dù sao lần này vô cùng có khả năng là nguy cơ lớn nhất mà loài người gặp phải.
Không ai biết sâu biến dị cấp 7, rốt cục có năng lực như thế nào.
"Sâu biến dị cấp 6 lần trước, có được năng lực khôi phục cực kỳ mạnh, lại còn có thể tiến hóa sang hình thái thứ hai, phát ra tia laser cực kỳ đáng sợ."
"Ta đoán, sâu biến dị lần này, nhất định cũng thiên về phương diện này."
Một quan chỉ huy khác nói: "Chúng ta ở đây thảo luận những chuyện này căn bản không có tác dụng, còn phải để người chuyên nghiệp tới phân tích mới được."
Otis nhướng mày, giống như đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả như vậy.
Hắn gõ gõ mặt bàn, kéo lực chú ý của mọi người về, trầm giọng nói: "Để có hiểu biết nhất định để đối phó với sâu biến dị, tiểu đội sói đói cố ý tiến hành nghiên cứu và phân tích nhiều lần, cũng đưa ra một kết luận."
Mọi người ngừng thở.
"Kết......kết luận gì?"
Otis ấn nút, truyền tư liệu lên màn hình giữa không trung: "Đều nhìn xem."
Sắc mặt mọi người khẽ biến, lập tức chăm chú theo dõi.
Bên trên thông kê lại đặc điểm và dị năng của sâu biến dị từ bậc một tới bậc 6.
Trải qua nhiều lần nghiên cứu và phân tích, tiểu đội sói đói ngạc nhiên phát hiện, đám sâu biến dị này đều có một đặc điểm giống nhau, đó chính là hình thái ban đầu của chúng nó, là một kiểu.
Nói cách khác, sâu biến dị khác nhau ở cùng cấp bậc, vô cùng có khả năng sẽ phát triển từ cấp độ đầu tiên dần dần trở thành sâu biến dị cao cấp.
Chúng nó cũng giống như con người.
Sẽ trở nên mạnh mẽ.
Sẽ tiến hóa.
Hơn nữa càng ngày càng mạnh hơn.
Chúng nó liều mạng đoạt lấy tài nguyên, vô cùng có khả năng là mượn cái này để tăng lên cấp bậc dị năng.
Sau khi xem xong.
Mọi người trở nên trầm mặc.
Tuy nói kết quả phân tích này cũng không có tác dụng gì mấy.
Bọn họ vẫn hoàn toàn không biết gì về sâu biến dị cấp 7.
Nhưng ít nhất.
Bọn họ lại biết được một việc quan trọng hơn.
Ban đầu.
Mọi người đều cho rằng những con sâu biến dị đó vốn là cấp mấy thì chính là cấp mấy.
Sinh ra đã là như vậy.
Nhưng không ngờ rằng, chúng nó lại dựa vào việc cướp đoạt tài nguyên để tăng lên cấp bậc.
Nếu chúng nó đoạt càng nhiều tài nguyên hơn.
Như vậy cũng sẽ càng ngày càng nhiều sâu biến dị cao cấp.
Đến lúc đó.
Khả năng sinh tồn của loài người phải lấy ở đâu ra?
Trong nháy mắt.
Trái tim mọi người, càng thêm nặng nề.
Otis gõ gõ mặt bàn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh trước sau như một: "Chuyện này không được truyền ra ngoài, lần này cần phải toàn lực ứng phó với sâu biến dị cấp 7, hiểu chưa?"
Nói rồi, hắn nhìn quanh bốn phía.
Mọi người nhìn cặp mắt thâm trầm kia, không tự chủ gật gật đầu.
"Tan họp." Otis gật đầu, ý bảo mọi người có thể tắt màn hình giả thuyết.
Rất nhanh.
Phòng họp lớn như vậy lập tức không còn bóng người.
Otis tắt màn hình giả thuyết, nhìn cục cưng nhỏ vẫn luôn ngồi bên chân hắn, xoa xoa đầu nó, nói: "Sao không ăn chút gì đó đi?"
Từ sau khi trở về.
Cục cưng nhỏ liền chưa ăn gì cả.
Cảm xúc hình như cũng hơi hạ xuống.
Thân là chủ nhân đủ tư cách, Otis lập tức trở nên lo lắng: "Làm sao vậy?"
Quý Vô Tu uể oải nhìn đối phương, lại lần nữa thở ngắn than dài.
Otis khom lưng ôm lấy quả cầu lông lớn vào trong ngực, động tác vô cùng quen thuộc, không còn vẻ vụng về mới lạ lúc trước nữa.
Hắn hạ thấp giọng, nói với cục cưng nhỏ: "Xảy ra chuyện gì? Nói cho ta nghe."
Quý Vô Tu yên lặng lắc đầu.
Không phải y không muốn nói.
Mà là không thể nói.
Y còn đang lo lắng về hệ thống.
Đã là ngày thứ ba rồi.
Sao còn chưa nâng cấp xong nhỉ.
Otis thấy cục cưng nhỏ không muốn nói, mày nhíu chặt, nói: "Nói ra chúng ta cùng nhau thương lượng đối phó như thế nào."
Quý Vô Tu lại lần nữa thở ngắn than dài, nói: "Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ về sâu biến dị cấp 7."
Otis không đoán được lời này của cục cưng nhỏ là thật hay giả.
Nhưng vấn đề về sâu biến dị cấp 7, đúng là sẽ khiến cục cưng nhỏ rối rắm bất an như vậy.
Hắn lập tức tin bảy tám phần.
Hơn nữa.
Hắn nhớ cục cưng nhỏ là cấp 6.
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta và ngươi cùng nhau liên thủ, chưa chắc không thể giết được sâu biến dị cấp 7."
Đương nhiên Quý Vô Tu biết có thể như vậy.
Càng đừng nói hiện tại y đã cấp 7.
Đối phó với sâu biến dị cấp 7 hẳn là càng thêm nắm chắc.
Nhưng điều khiến y lo lắng thật sự, cũng không phải chuyện này.
Nói thẳng ra.
Vẫn là về hệ thống.
Nhìn thấy cục cưng nhỏ không vui, Otis hiếm khi lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Trong một buổi chiều.
Khu B đã di cư xong, thành phố lớn như vậy, triệt để trở thành thành trống.
Đường phố không có một bóng người.
Chỉ có mấy túi đựng rác bay trong gió.
Giống như tận thế.
Nhưng nguy cơ trùng triều, cũng không khác gì tận thế.
Trong khu an toàn.
Vô số người đều tạm thời ở tại nơi này, bởi vì chỗ ở không đủ rộng, mọi người chỉ có thể sống trong những túi ngủ du lịch thời địa cầu cổ.
Như vậy chẳng những tiết kiệm không gian.
Còn có thể giảm vấn đề chi phí.
Trong lòng mọi người đều thấp thỏm bất an.
Rất lo lắng nguy cơ trùng động sắp đến.
"Hi vọng nguyên soái Otis và con thú biến dị kia có thể giết chết sâu biến dị cấp 7."
Đây là ý niệm duy nhất trong lòng mọi người.
Chỉ có như vậy.
Những nguy cơ trùng triều đáng sợ đó, mới có thể không gây ra tổn thất quá lớn.
Thượng úy khu B giờ phút này cũng ở khu an toàn, hắn và cấp dưới bàn bạc kế hoạch đối phó sâu biến dị.
Tuy nói bên trên sẽ hạ đạt mệnh lệnh tác chiến.
Nhưng hắn cũng phải chuẩn bị sẵn biện pháp ứng đối.
Để đề phòng tình huống bất ngờ.
Giờ phút này.
Hoa Hoa ngoan ngoãn ngồi trên bàn, nó nhìn chung quanh, thường thường phát ra tiếng kêu ku ku.
Tựa hồ rất tò mò.
Cũng có chút mê mang.
Nó không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nó mơ hồ nhận ra, nơi này khắp nơi đều tràn ngập hơi thở bất an lo lắng.
Thật là dọa chết gà.
Hoa Hoa không nhịn được run run lông gà, lập tức bay tới trong ngực Ngô Hữu Vi, vừa đáng thương vừa nhát gan kêu: "Quác quác quác."
—— Sợ lắm.
Ngô Hữu Vi dừng lại, vẻ mặt vốn nghiêm túc lập tức biến mất, lộ ra nụ cười dịu dàng: "Hoa Hoa, ngoan, không sợ."
Nhưng Hoa Hoa vẫn mặt đầy sợ hãi.
Ngay cả mào gà hùng dũng oai vệ cũng trở nên uể oải không ít.
Ngô Hữu Vi nhìn mà đau lòng không thôi.
Từ khi Hoa Hoa đi theo mình.
Liền luôn phải lo lắng hãi hùng.
Hắn thật không phải một chủ nhân đủ tư cách.
Nhưng mặc kệ thế nào.
Hắn nhất định sẽ tận lực bảo vệ tốt Hoa Hoa.
Quyết không cho nó chịu bất cứ ủy khuất gì.
Tất cả mọi người trong quân khu đều biết, cái vị tên là thượng úy Ngô Hữu Vi, nuôi một con gà.
Thịt ăn rất ngon.
Thịt chất chẳng những tươi mới mỹ vị.
Có người nói, cánh gà của nó ăn ngon cực kỳ.
Bọc dịch trứng gà vào, rải vụn bánh mì lên, cho vào nồi tạc đến khô giòn vàng óng, con người và thú biến dị đều thích ăn, thú biến dị phòng bên cạnh đều thèm đến phát khóc.
Nhưng rất nhanh.
Tin thức không thật này bị đánh vỡ.
Bởi vì gà của thượng úy Ngô Hữu Vi vẫn còn ở đó, vẫn tung tăng nhảy nhót khắp nơi quác quác quác kêu to, không biết hấp dẫn lực chú ý của bao nhiêu thú biến dị.
Nghe nói có biến dị thú, còn muốn ăn nó nữa.
Nhưng thượng úy Ngô Hữu Vi lập tức nổi trận lôi đình, răn dạy con thú biến dị kia, bắt nó phải ăn chay trong ba ngày.
Có thể nói là thảm tới mức tận cùng.
Nhưng cứ như vậy.
Lời đồn thịt con gà kia ăn cực kỳ ngon, cuối cùng đã trở thành sự thật.
Đối với điều này.
Ngô Hữu Vi cảm thấy rất đau đầu.
Hắn cũng không biết những lời đồn này là từ đâu phát ra.
Hoa Hoa của hắn.
Thật sự chỉ là một con gà bình thường.
Không phải biến dị, càng không có bất cứ kỹ năng gì.
Nó ngoài việc biết trồng hoa ra, không có dị năng nào khác.
Nhưng cố tình.
Lại không có ai tin.
Khiến Ngô Hữu Vi phải thời thời khắc khắc lo lắng không chịu được.
Cứ cảm thấy mình không cẩn thận một tí.
Nó sẽ rơi vào bụng của con người hoặc thú biến dị.
Nhưng không có cách nào.
Ai bảo nó là một con gà chứ.
Là giống loài mà tất cả thú biến dị thích ăn nhất.
Đương nhiên.
Hoa Hoa cũng biết luôn có người muốn ăn thịt mình.
Đặc biệt là lần đó.
Thiếu chút nữa đã bị một con thú biến dị ăn mất.
Thế giới bên ngoài, quả nhiên nguy hiểm giống như trong rừng rậm.
Đối với điều này.
Hoa Hoa cảm thấy rất mệt mỏi.
Làm một con gà, thật khó.
Làm một con gà bình thường, lại càng khó.
Nhưng cũng may tâm thái nó rất tốt.
Lúc này mới không bị sụp đổ trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy.
Không trung vẫn yên yên tĩnh tĩnh.
Không có bất cứ dấu hiệu xuất hiện nào của trùng động.
Nhưng càng như vậy.
Mọi người lại càng khẩn trương.
Thậm chí có người vào WC, chân tay run lẩy bẩy.
Giờ phút này tâm trạng của Quý Vô Tu cũng rất buồn bực.
Sao hệ thống vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ!
Trong khu an toàn.
Đủ loại thú biến dị an tĩnh nằm bò.
Nhân loại bên cạnh thì nhẹ giọng dỗ dành.
"Tiểu Hổ, ngươi nói xem, chúng ta có thể vượt qua được cửa ải lần này không?" Một cậu bé tên là Nhạc Vinh nhẹ giọng nói.
Bên chân cậu là một con hổ biến dị cực kỳ uy mãnh đang nằm.
Chữ Vương trên trán hiện rõ, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm không chịu được.
Hổ biến dị tên là Tiểu Hổ nhẹ nhàng rống lên một tiếng.
Tuy không hiểu nhân loại này nói gì.
Dù sao cứ rống một cái là được.
Khi đánh nhau, rống một cái.
Bảo đảm khiến đối phương sợ tới mức chạy trối chết.
Ai bảo vẻ ngoài của mình uy mãnh cao lớn như vậy chứ.
Hổ biến dị vô cùng rõ ràng ưu thế của mình.
Khi muốn lấy thứ gì đó của nhân loại, rống một cái.
Bảo đảm đối phương cũng sợ tới mức chạy trối chết.
Ai bảo vẻ ngoài của mình hung mãnh đáng sợ chứ.
Hổ biến dị cũng rõ ràng ưu thế của mình ở đâu.
Tận đến có một ngày.
Nó gặp nhân loại này.
Nhân loại này thoạt nhìn yếu ớt vô dụng, vừa thấy là biết dễ bắt nạt.
Hơn nữa trên người nhân loại này còn mang không ít đồ ăn ngon.
Hổ biến dị lập tức nảy ra ý xấu, đột nhiên nhảy ra gầm một cái, quả nhiên khiến nhân loại này sợ tới mức ngồi bệt xuống đất không ngừng run rẩy.
Đánh cướp đồ ăn trên người hắn.
Hổ biến dị đắc ý rời đi.
Tận đến ngày hôm sau.
Nhân loại này vì không có đồ ăn, bất đắc dĩ phải tự mình bắt thỏ nướng thịt ăn.
Hương vị kia.
Quả thực vừa ngon lành lại hấp dẫn hổ.
Khiến hổ biến dị lại lần nữa nhảy ra, đánh cướp thịt nướng của nhân loại đi mất.
Ngày thứ ba.
Nó lại ngửi thấy hương vị kia.
Vì thế theo mùi hương tìm đến lại đánh cướp của nhân loại này lần nữa.
Ngày thứ tư.
Nó lại đánh cướp lần nữa.
Tận đến ngày thứ năm.
Nó cũng có chút ngượng ngùng.
Dù sao tốt xấu nó cũng là một tiểu bá vương của rừng rậm.
Sao có thể luôn dựa vào đánh cướp mà sống được chứ.
Rất không phù hợp với thân phận và địa vị của mình.
Hổ biến dị tỉnh táo lại, đau đớn hạ quyết tâm không đánh cướp của nhân loại này nữa, tự lực cánh sinh làm một con hổ độc lập.
Nhưng mà.
Từ khi ăn qua đám thịt mỹ vị đó.
Nó liền phát hiện những thứ mình ăn trước kia, quả thực quá khó ăn.
Thậm chí nó còn suy nghĩ, mình lúc đó, là làm sao ăn được những thứ này vậy?
Vì thế rơi vào đường cùng.
Nó quyết định lấy đồ vật để đổi.
Nó bắt lấy hai con mồi, cũng đưa tới trước mặt nhân loại kia.
Hi vọng đối phương có thể hỗ trợ nướng thịt giúp.
Nhân loại kia rất thông minh, lập tức liền hiểu được ý tứ của mình.
Vì thế.
Nó bắt đầu trải qua cuộc sống mỗi ngày bắt hai con mồi, rồi đưa tới chỗ nhân loại kia tiến hành chế biến lần thứ hai.
Ngày tháng trôi qua.
Nó bắt đầu béo lên.
So với lúc trước, càng thêm hung mãnh khí phách không ít.
Nhân loại kia tuy nhát gan, nhưng tâm địa lại rất lương thiện.
Hắn sẽ chải lông cho mình, gãi lỗ tai, gãi cằm.
Cuộc sống như này, quả thực tốt đẹp khiến hổ biến dị lâng lâng.
Vì thế thuận lý thành chương.
Khi nhân loại kia phải rời khỏi rừng rậm, hổ biến dị không chút nghĩ ngợi liền đi theo ra ngoài.
Vì để hưởng thụ gãi cằm, gãi tai, còn có thịt nướng mỹ vị ăn, nó quyết đoán từ bỏ thế giới rừng rậm mà mình quen thuộc.
Dù sao rừng rậm có chơi vui.
Nhưng nó có thịt nướng ăn ngon sao?
Đáp án đương nhiên là không có.
Sau khi ra khỏi rừng, hổ biến dị chỉ dùng mấy ngày, đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống của thành phố.
Thậm chí còn cực kỳ thích cái thế giới mới lạ này.
Ít nhất thú vị hơn rừng rậm nhiều.
Không cần phải suy nghĩ tới vấn đề săn thú.
Không cần đánh nhau tranh giành địa bàn với những con thú biến dị khác.
Càng không cần ăn những thứ đồ ăn khó ăn trước kia nữa.
Quan trọng nhất là, đây là nó tự nguyện đi ra.
Cho nên nó mới có thể chủ động đi thích ứng cái thế giới mới lạ này.
Nhưng đối với Nhạc Vinh mà nói.
Đây đều là do thịt nướng tạo nên.
Thậm chí cậu còn có chút dở khóc dở cười.
Lúc ban đầu.
Cậu đã tính toán muốn tới rừng rậm tìm kiếm một con thú biến dị, hi vọng có thể sống chung với nó.
Thú biến dị lý tưởng của cậu phải là dịu dàng.
Không cần có vẻ ngoài khí phách làm gì.
Càng không cần quá lợi hại.
Chỉ cần có thể làm bạn với mình là được rồi.
Nhưng khi cậu sẵn sàng đi vào nơi này.
Đã bị một con thú biến dị vô cùng hung mãnh đáng sợ —— đánh cướp.
Lúc ấy cậu sợ tới mức hai chân như muốn khuỵu xuống đất.
Ngay cả một chút suy nghĩ muốn chống đỡ cũng không sinh ra nổi.
Thật sự là bởi vì con thú biến dị kia, chẳng những có vẻ ngoài đáng sợ.
Mà tiếng gầm còn rất kinh người.
Cậu đã không tè ra quần là đã khá dũng cảm rồi.
Đương nhiên.
Cậu bị đánh cướp đồ ăn vặt.
Tuy có hơi khóc không ra nước mắt.
Nhưng cũng may cậu là một dị năng giả, không phải lo lắng không thể sinh sống được ở trong khu rừng này.
Nếu không sao cậu dám một mình một người vào đây thám hiểm chứ.
Dựa vào kinh nghiệm sống độc lập.
Cậu tìm một nơi cố định để nghỉ ngơi.
Hơn nữa săn được một con thỏ bình thường, chuẩn bị nướng thịt ăn.
Ít nhiều trước khi cậu đi, đã mang theo không ít gia vị linh tinh.
Lúc này mới có thể làm ra thịt nướng ngon như vậy.
Chỉ ngửi mùi.
Đã thấy thèm ăn vô cùng.
Nhưng mà ——
Đương nhiên, cậu lại bị con hổ kia đánh cướp.
Nó công khai mang thịt thỏ đi, ăn không còn một mảnh.
Đối với việc này cậu chỉ có thể dở khóc dở cười.
Nhưng cũng không cảm thấy tức giận.
Ít nhất con hổ kia, từ đầu tới cuối đều không tổn thương mình.
Vì thế kế tiếp, cậu lại bị đánh cướp rất nhiều lần.
Lúc này cậu cười không nổi nữa.
Bởi vì con hổ kia, hiển nhiên đã tính toán coi mình trở thành vé cơm dài hạn.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo, lại khiến cậu không khỏi giật mình.
Bởi vì con hổ kia, cư nhiên ngượng ngùng lại tới cướp của mình tiếp.
Con hổ vô liêm sỉ như vậy, cư nhiên cũng biết ngại ngùng??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.