Chương trước
Chương sau
Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Ngay sau đó, Quý Vô Tu lại lần nữa dùng tay gấu hung hăng chụp qua, sâu biến dị căn bản không tin sinh vật nhỏ bé này có thể đánh nát xác ngoài cứng rắn của mình.
Nhưng mà giây tiếp theo, xác ngoài cứng rắn dưới ánh mắt coi khinh của sâu biến dị ầm ầm vỡ vụn, xác ngoài rách nát sụp đổ, thoạt nhìn thảm không nỡ nhìn.
Sâu biến dị chưa từng sợ hãi cái chết kêu thảm một tiếng, đáy mắt tràn đầy kinh sợ.
Nó không nghĩ ra sinh vật này rốt cục là gì, vì sao lại có sức chiến đấu đáng sợ như vậy.
Nhưng rất nhanh, nó không còn cơ hội để tiếp tục tự hỏi nữa.
Bởi vì sinh vật kia nhân cơ hội bổ một quyền nát đầu nó, chân sâu của nó nhịn không được run rẩy vài cái, hoàn toàn mất mạng.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu, đến khi giết chết sâu biến dị, toàn bộ quá trình chỉ có 20 giây.
Đây là khái niệm gì?
Mọi người muốn giết chết sâu biến dị, ít nhất cũng cần 2 phút, trong lúc đó còn không thể bị sâu biến dị khác ngăn cản.
Nhưng một sinh vật nhìn như vô hại vụng về, cứ như vậy dễ như trở bàn tay đập chết một con sâu biến dị?
Đúng lúc này, các con thú biến dị khác cũng sôi nổi chạy tới, bắt đầu trợ giúp nhân loại chống đỡ trùng triều, cho dù thực lực của chúng nó không cao, nhưng có thể thông qua phối hợp, hoàn mỹ giết chết sâu biến dị.
Áp lực treo trên đỉnh đầu nhân loại lập tức giảm đi hơn nửa.
Đối với những bảo an vườn thú mà nói, thú biến dị gia nhập đúng là khiến nhân loại giảm bớt không ít áp lực, nhưng trên mặt mỗi người lại không có chút vui sướng nào, ngược lại chỉ tràn đầy lo lắng và ảo não.
Những con thú biến dị đáng yêu đó, vốn dĩ có thể không cần tham dự vào cuộc chiến.
Chúng nó chỉ cần ngồi yên ở đó, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì từ đầu đến đuôi, mục tiêu của đám sâu đó chỉ là nhân loại.
Nhưng hiện tại, đám thú biến dị chủ động nhảy vào lốc xoáy nguy hiểm, sâu biến dị triển khai công kích đối với chúng nó......
Nhưng những người khác lại vui mừng khôn xiết, bởi vì sau khi thú biến dị gia nhập, tỷ lệ sinh tồn của bọn họ tuyệt đối sẽ tăng lên rất nhiều.
Mọi người lòng mang cảm kích cảm thấy may mắn vì lúc trước không sinh ra xung đột với đám thú biến dị này.
Nếu thú biến dị chủ động trợ giúp bọn họ, vậy bọn họ cũng sẽ buông bỏ thành kiến đối với thú biến dị, bắt đầu trợ giúp thú biến dị cùng nhau giết địch.
Con thú biến dị nhìn có vẻ vô hại yếu ớt nhất trong đó, sức chiến đấu quả thực vô cùng đáng sợ.
Nếu đặt con thú biến dị này bên cạnh con li miêu chưa thành niên kia, mọi người sẽ không chút do dự cho rằng tiểu li miêu mới là tồn tại nguy hiểm.
Nhưng hiện tại, thực sự hoàn toàn ngược lại.
Trăn biến dị nhanh chóng quấn lấy cái kìm của sâu biến dị, siết chặt cơ bắp, khiến sâu biến dị giãy giụa đủ kiểu cũng chỉ tốn công vô ích.
Mà đúng lúc này, bảo an vườn thú lập tức ngưng tụ ra một lưỡi đao gió, hung hăng đâm vào phần đầu của sâu biến dị, lập tức mất đi tính mạng.
Lúc này trăn biến dị mới buông thân mình ra bò xuống dưới, vảy ở trên người bị thương do vừa rồi quấn sâu biến dị, lộ ra thịt non màu trắng, lây dính một chút vết máu.
Bảo an nhìn mà tức khắc đau lòng không thôi.
Hắn cong lưng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh băng không có độ ấm của trăn biến dị, sờ sờ cái đầu cũng lạnh băng của nó: "Thực xin lỗi, khiến người chịu ủy khuất."
Tất cả mọi ngời đều cho rằng trăn là động vật máu lạnh, nhưng ở trong mắt hắn, con trăn này đều đơn thuần hơn bất cứ kẻ nào.
Đôi mắt nhìn như lạnh băng của nó, kỳ thực cất chứa trái tim cực kỳ nóng cháy.
Trăn biến dị rất nhanh trườn tới người bảo an, dùng cái chóp đuôi quấn quanh cổ tay hắn, nhẹ nhàng quơ quơ.
Quý Vô Tu vừa vặn nhìn thấy một màn này: "........."
Vì sao đột nhiên có một loại cảm giác con trai làm nũng với bố vậy?
Đây nhất định là ảo giác.
Trăn biến dị cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhân loại, giống như trái tim lạnh giá của mình cũng bắt đầu nhảy lên.
Nó ngửa đầu, suy đoán xem vẻ mặt của nhân loại này lúc này như thế nào.
Bởi vì trong thế giới của nó vĩnh viễn không có màu sắc.
Nó không nhìn thấy bầu trời xanh không nhìn thấy biển rộng, cũng không nhìn thấy mặt nhân loại này.
Nhưng nó nhớ rõ trái tim nhân loại này.
Mạnh mẽ và nồng cháy.
****************
Chiến tranh vẫn đang tiếp tục.
Đám thú biến dị không am hiểu điều khiển dị năng, bởi vì chúng nó càng thích đơn giản trực tiếp, dùng sức mạnh trực tiếp chém giết sâu biến dị.
Tràn ngập sự tàn bạo và dã man của dã thú nguyên thủy.
Nhưng nhân loại giỏi về điều khiển dị năng lại không ngừng chuyển động, tận dụng mọi thứ đánh lén sâu biến dị.
Mà thú biến dị thì dựa vào năng lực phòng ngự mạnh mẽ, cố gắng phối hợp tấn công cùng nhân loại, cuối cùng cùng nhau hoàn mỹ giết chết sâu biến dị.
Toàn bộ trong quá trình, nhân loại và thú biến dị phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Ngoài mấy người thường luôn không ngừng gây chuyện, có người thường cũng có dị năng giả, bọn họ lặng lẽ tới gần thú biến dị, muốn bảo tồn sức lực của mình, để đám thú biến dị chống đỡ nguy hiểm thay bọn họ.
Nhưng đáng tiếc, bảo an vườn thú lại không phải người chịu nuốt giận.
Bọn họ thà để bản thân bị thương cũng không muốn để thú biến dị rơi vào nguy hiểm.
Càng đừng nói những người này rõ ràng coi thú biến dị trở thành lá chắn, điều này càng khiến mấy bảo an không thể chịu đựng, không hề cho mặt mũi mắng: "Các ngươi cút xa cho ông, đừng ép ta giết ngươi."
Lời này nói ra không hề cho chút mặt mũi nào, xé nát lớp mặt nạ cuối cùng giữa đám người, khiến những người này hận không thể chui vào khe đất.
"Dựa vào cái gì ngươi bảo ta cút ta phải cút?" Trong đó có người hầu phản bác nói.
Bọn họ mới không tin những người này dám giết mình.
Mấy bảo an sớm đã xuất ngũ, nhưng bọn họ cũng là những tay già đời, làm sao có thể sợ những người này uy hiếp, lập tức tiến hành công kích về phía những người này.
Đuổi bọn họ đi giống như muốn như muốn giết chết bọn họ, những người này lập tức hoảng loạn, cũng không dám cậy mạnh, vội vàng xin tha: "Chúng ta biết sai rồi, sẽ không dám nữa."
Sau đó, bọn họ lập tức rời xa thú biến dị, sợ lại bị công kích.
Những người còn lại đối với việc này cảm thấy hơi khó chịu, cũng không phải vì thấy bảo an ra tay với người thường mà cảm thấy không thoải mái.
Những người này rõ ràng biết lần này vô cùng nguy cấp, lại còn giở trò khôn vặt.
Cho nên, khi có sâu biến dị công kích bọn họ, không có bất cứ người nào đi qua hỗ trợ.
Sâu biến dị thấy được điểm này, nhanh chóng vây qua, tấn công kịch liệt đối với bọn họ.
Bọn họ liều mạng la to, không ngừng khẩn cầu ai đó có thể giúp đỡ mình, nhưng khi bọn họ nhìn thấy những người đó tránh ra xa, đáy mắt lộ ra cực độ không tin tưởng.........
Những người này mới bừng tỉnh nhận ra, hành vi vừa rồi của bọn họ không thể nghi ngờ đã đào mồ chôn mình.
Bọn họ sẽ vì sự ích kỷ của bản thân mà trả giá đắt.
Tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa vang lên, bọn họ không cam lòng, nhưng vẫn ngã xuống, hoàn toàn mất đi tính mạng.
Trước khi chết, trong lòng bọn họ trào ra vô vàn hối hận.
Sao bọn họ lại lựa chọn giữ lại sức lực để tìm cách chạy trốn trong lúc tất cả mọi người đều liều mạng chiến đấu.
Loại suy nghĩ này quả thực quá ngu ngốc.
Không có những người đó quấy rối, những người còn lại đồng tâm hiệp lực, mỗi người đều không hề giữ lại sức lực, cơ hồ liều mạng.
Ai cũng không muốn chết.
Nhưng mà, sự tình càng đáng sợ hơn lại xuất hiện.
Cuộc chiến ở đây thu hút càng nhiều sâu biến dị, nhìn từ xa đã thấy rậm rạp chi chít.
Sắc mặt mọi người trắng bệch, đáy mắt mang theo một tia tuyệt vọng.
Không đơn giản chỉ là vấn đề trùng đàn, mà phần lớn là vì sâu biến dị dẫn đầu là cấp ba.
"Đó chính là sâu biến dị cấp ba, chúng ta căn bản không đánh lại được!"
Không biết là ai đột nhiên hoảng sợ nói.
Mọi người một trận trầm mặc, lại âm thầm nghĩ vì sao quân đội còn chưa tới.
Trên thực tế, bọn họ vĩnh viễn đều không đợi được.
Bởi vì quân đội được phái tới đã sớm bị sâu biến dị cấp 5 ẩn nấp ở gần đó giết chết.
Quý Vô Tu nhìn chằm chằm sâu biến dị cấp ba, sâu sắc cảm thấy Chúa sáng thế không công bằng với chúng nó.
Có thể xấu đến độc đáo như vậy, vẫn là lần đầu y nhìn thấy.
Thân hình sâu biến dị cấp 3 còn khổng lồ hơn các sâu biến dị khác, đặc biệt là sau lưng nó còn có thứ phồng lên như mụn nước, khi đi lại run run rẩy rẩy, thoạt nhìn càng thêm ghê tởm.
Quý Vô Tu mạnh mẽ áp chế cảm giác buồn nôn, lập tức triệu hồi ra một gốc thực vật, rễ cây màu xanh lục to bằng ly nước, bên trên có rất nhiều lá xanh, đang lắc lư trong gió.
Sau đó, cây nhanh chóng cuồn lấy sâu biến dị cấp ba, lại bị nó phản ứng kịp thời tránh đi và xé nát.
Sắc mặt Quý Vô Tu trở nên ngưng trọng.
Lần đầu tiên thử tuy không phán đoán ra sức chiến đấu của con sâu biến dị này như nào, nhưng hiển nhiên không thể khinh thường.
Y chậm rãi cử động thân thể, quyết định tiến hành chiến đấu một chọi một với con sâu biến dị này.
Triệu Lợi Binh cùng quân y vốn dĩ đã sinh lòng tuyệt vọng, thiếu chút nữa muốn từ bỏ.
Nhưng nhìn thấy con thú biến dị lười biếng nhất, ham ăn nhất cũng vô hại nhất và yếu ớt nhất thế nhưng ngây ngốc muốn công kích sâu biến dị.....
Trong nháy mắt trào ra chấn động và bất đắc dĩ, xua tan sợ hãi trong lòng bọn họ.
Ngay cả thú biến dị yếu nhất cũng không từ bỏ, cũng không sợ hãi.
Vậy bọn họ còn sợ cái rắm.
Trên thực tế, bọn họ hoàn toàn không biết gì về sức mạnh thực sự của con thú biến dị kia.
Triệu Lợi Binh vỗ vỗ con thú biến dị đang định xông về phía trước: "Ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây, ta đi đánh nó."
Đầu thú biến dị kia dừng một chút, yên lặng ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt đáng yêu ngốc nghếch vô hại.
Triệu Lợi Binh cười cười, lập tức xông ra ngoài.
Sau đó chưa tới một giây, lại lần nữa bị sâu biến dị cấp ba đánh bay.
Quý Vô Tu trừng lớn mắt, tràn đầy vô ngữ.
Nhưng y vẫn nhanh chóng giục sinh ra một gốc cây thực vật, quấn lấy Triệu Lợi Binh sắp rơi xuống đất, cuối cùng nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất.
Không ai cảm thấy hành vi vừa rồi của Triệu Lợi Binh có bao nhiêu vả mặt, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Dưới thực lực mạnh mẽ, người có kỹ xảo chiến đấu thành thạo nhất như Triệu Lợi Binh cũng không thể trụ nổi một giấy dưới tay sâu biến dị cấp ba.
Huống chi là bọn họ?
Còn những con thú biến dị........
Thực lực hiển nhiên cũng không đủ xem.
Sói bạc rống giận, nó hung tợn nhìn chằm chằm sâu biến dị, nhanh chóng tiến lên muốn giết chết nó.
"Đừng đi......" Triệu Lợi Binh bị trọng thương hộc máu vội vàng túm chặt sói bạc, đáy mắt tràn đầy cầu xin.
Anh bị thương thì thôi.
Nhưng cho dù có chết, anh cũng tuyệt đối không cho phép sói bạc bởi vì mình mà gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Sói bạc gầm gừ nức nở vài tiếng, vội vàng không thôi.
Cảm xúc tuyệt vọng tràn ngập tỏa ra.
Mọi người rõ ràng nhận ra, lúc này chỉ sợ thật sự sẽ chết ở chỗ này.
Sâu biến dị cấp ba phát ra tiếng gào rống hưng phấn, nó có vẻ cực kỳ yêu thích vẻ mặt tuyệt vọng của nhân loại.
Khiến nó cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nó nhẹ nhàng gào rống một tiếng, ra lệnh cho tất cả sâu biến dị lùi lại.
Bởi vì nó muốn đích thân xé nát những nhân loại này, rồi ăn từng ngụm một.
Nhưng mà đúng lúc này.........
Một đạo thân ảnh tròn vo đi ra.
Gió chậm rãi thổi qua.
Nó ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đáng yêu ngốc nghếch tràn đầy kiên định.
Nó hồn nhiên không sợ ném một hòn đá nhỏ về phía sâu biến dị, khiêu khích kêu vài tiếng.
Một đám người tuyệt vọng: "........."
Xong rồi xong rồi, lần này bọn họ thật sự chết chắc rồi.
Sâu biến dị giống như bị chọc giận, phát ra tiếng rống giận.........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.