Vấn đề của Triệu Lợi Binh cuối cùng cũng hạ màn, từ lúc biết Triệu Lợi Binh không có việc gì, sói bạc không còn thở dài cả ngày nữa, liền đi núi tuyết hú lên một trận. Đối với Triệu Lợi Binh mà nói, tuy không biết người cứu mình là ai, nhưng ít ra, anh cuối cùng cũng có thể sống sót, bảo vệ sói bạc cả đời. Điều này không liên quan tới bất cứ tình cảm gì, chỉ là vì muốn chăm sóc tốt đứa con của sói tuyết. Huống hồ, anh cũng rất yêu thích sói bạc. Việc thiếu chút nữa chết đi, khiến khúc mắc giữa sói bạc và Triệu Lợi Binh hoàn toàn giải trừ, mỗi ngày Quý Vô Tu đều có thể nhìn thấy một người một sói tản bộ ở núi tuyết..... Bình yên, thành bình và xinh đẹp. Còn tiểu li miêu cũng ở trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, lại lần nữa từ hình thể bình thường phát triển thành mập mạp. Xin ủng hộ chúng tôi tại * Tгùм Truyện. V Л * Có lẽ trường kỳ ở trong tình trạng đói khát, một khi bổ sung dinh dưỡng phong phú, thân thể sẽ điên cuồng hấp thụ tất cả năng lượng, để bảo đảm cho lần đói khát sau này không bị chết đói. Quân y cũng nghĩ thầm muốn không chế sức ăn của tiểu li miêu. Những mỗi lần đối phương dùng đôi mắt nhỏ ướt sũng nhìn cậu.... Cậu liền không khống chế được bản thân bắt đầu mềm lòng. Chờ tới khi tiểu li miêu ăn xong, cậu mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, rơi vào ảo não. Đều do mình quá mức ngây thơ, thế mà trúng gian kế của tiểu li miêu. Nhưng nhìn tiểu li miêu mỗi ngày đều hoạt bát hơn, rút đi ánh mắt hung tàn vì tra tấn ngày trước, trên mặt quân y cũng nhịn không được lộ ra một nụ cười. Thôi cứ chờ thêm một thời gian nữa rồi lại khống chế ẩm thực. Ít nhất giai đoạn hiện tại cũng chưa ảnh hưởng tới thân thể tiểu li miêu. Nhưng người trong trang viên lại vì quân y xuất hiện mà gây ra bất mãn mãnh liệt. Mấy con đó đều là thú biến dị ti tiện, có tính công kích rất mạnh với con người, nghĩ tới rất nhiều video truyền lưu trên mạng tinh tế, đều có thể chứng minh điều này. Tất cả thú biến dị trong video, tràn ngập tính công kích, ánh mắt hung tàn giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống con người, cho dù cách video cũng vẫn khiến bọn họ cảm thấy không rét mà run. Nhưng hiện tại trang viên lại xây dựng vườn thú xa xỉ như vậy, chẳng qua là để thú biến dị có thể sinh sống thoải mái một chút, hơn nữa chúng nó còn có bác sĩ thú ý riêng. Dựa vào cái gì? Vốn dĩ thú biến dị phải là tồn tại ti tiện quỳ dưới chân nhân loại, phe phẩy cái đuôi xin ăn mới đúng. Nếu không thì chúng làm sao xứng với những người bị bọn chúng cắn chết. Ngoài những người này ra, đám người hầu còn lại không có quá nhiều cảm xúc, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng thú biến dị bên trong sẽ chạy ra công kích bọn họ. Dù sao thú biến dị thích ăn thịt người nhất, cực kỳ không bảo đảm cho sự an toàn của bọn họ. Quản gia vốn tưởng rằng những gì mình nói với bọn họ ngày trước có tác dụng, nhưng không ngờ mấy người đó vẫn bất mãn, thậm chí muốn thuyết phục những người hầu khác, muốn mở rộng lực ảnh hưởng để cùng phản đối chuyện này. Tuy hiệu quả cực nhỏ, nhưng vẫn có mấy người bị dao động, dần dần sinh ra bất mãn với quyết sách của Otis. Chò dù bọn họ đều đang âm thầm hoạt động, không nói lộ chuyện này ra bên ngoài. Dù sao ai cũng không muốn mất đi phần công việc béo bở này. Hơn nữa......bọn họ cũng muốn nhân khoảng thời gian này, trộm quan sát thái độ thật sự của Otis. Nhưng thân là chủ nhân trang viên có thể không biết những việc này, nhưng quản gia lại thu hết những việc này vào trong mắt, sau khi tự hỏi hồi lâu mới quyết định giao chuyện này cho Otis xử lý. Ông tìm được Otis đang chơi đùa với thú biến dị trong khu vực rừng rậm, trình báo lại việc này theo đúng sự thật, cuối cùng tỏ vẻ: "Mấy người hầu này ở lại đây sẽ chỉ kích động càng nhiều người hầu khác, ta sợ lúc đó sẽ sinh ra không tốt cho thanh danh của ngài." Việc quản gia lo lắng, quả thực là sự thật. Otis không lộ ra bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt, ngược lại nở nụ cười: "Nói như vậy, bọn họ rất không vừa lòng với công việc của mình hiện tại?" Quản gia dừng một chút, nói: "Trên lý thuyết là như vậy, bọn họ không thể chấp nhận được việc bác sĩ thú y có tiền lương cao gấp ba lần bọn họ." Otis không nhanh không chậm nói: "Nếu như vậy, ta cho bọn họ hai lựa chọn, hoặc là câm miệng yên ổn làm việc, hoặc là lập tức cút đi." Trang viên của hắn, từ trước tới nay không cần bất cứ người hầu nào tới làm việc. Mọi việc đều có người máy tới giải quyết. Kỳ thực trong lòng quản gia cũng nghĩ như vậy, nhưng xuất phát từ lo lắng cho nguyên soái, ông nói: "Nhưng nếu đuổi bọn họ đi, rất khó đảm bảo bọn họ sẽ không nói linh tinh khắp nơi, huống hồ.....hiện giờ tình trạng của người thường cực kỳ mẫn cảm." Otis vẫy vẫy tay, từ chối lời khuyên của quản gia: "Nếu ngay cả đám thú biến dị này ta đều không giữ nổi, chẳng phải sẽ khiến toàn tinh tế cười lớn sao." Câu nói nghe có vẻ bình thường, nhưng lại lộ ra tự tin mười phần. Otis thật sự có cái tự tin này, hắn cũng không quan tâm người khác nghĩ thế nào, nói thế nào, bởi vì không có ai có thể dao động địa vị hiện giờ của hắn. Ngoại trừ.....hoàng thất. Nhưng hiện tại hoàng thất cần có hắn. Cho nên chuyện này cho dù bị truyền ra, cũng cùng lắm sẽ chỉ đưa tới tin đồn nhảm nhí mà thôi. Rất nhanh quản gia liền nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, gật đầu nói: "Ta đã biết." Quý Vô Tu ở một bên nghe rành mạch, lập tức mặt đầy cảm động nhìn Otis. Xem ra lời quân y bọn họ nói đều là sự thật. Đừng thấy Otis tuy vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ không quan tâm tới đám thú biến dị. Nhưng ít nhất hắn bảo vệ thú biến dị, bằng vào điểm này cũng đủ vượt qua thiên ngôn vạn ngữ. Otis xoa xoa cục cưng nhỏ bên người, trong lòng lại lần nữa bị lông xù mềm mại lấp đầy khe hở, lãnh khốc nghĩ: Cục cưng nhỏ này sao càng nhìn càng thấy đáng yêu nhỉ? Sau khi quản gia rời đi, nhanh chóng tìm được mấy người hầu kia, nhìn bọn họ ỷ vào thân phận người thường, một bộ ta yếu ta có lý tất cả đều phải nhân nhượng ta, lập tức sinh bất manh trong lòng. Trò đùa gì vậy. Nguyên soái cho những người này công việc ổn định, trả tiền lương cao, kết quả bọn họ còn muốn sao trên trời. "Quản gia, ngài tìm chúng ta có việc gì?" Quản gia cười tủm tỉm, một bộ thực dễ nói chuyện: "Việc của các ngươi mấy ngày nay, ta đều nhìn thấy rõ ràng." Đám người lập tức hoảng loạn, người hầu cầm đầu lại trấn định nói: "Chẳng lẽ quản gia còn không cho phép chúng tôi tâm sự những lúc rảnh rối hàng ngày thường sao?" Lời này lập tức khiến đám người hầu còn lại bình tĩnh hơn, chỗ trống trong lý trí vì hoảng loạn cũng dần dần trở về. Luật pháp tinh tế hiện tại đã nói, tuyệt đối không được cướp đoạt tất cả những quyền công dân của người thường. Quản gia tiếp tục mỉm cười: "Đương nhiên có thể, nhưng bởi vì vấn đề các ngươi đàm luận tạo ảnh hưởng không nhỏ tới nguyên soái, nếu các ngươi không dừng lại, ta sẽ lấy danh nghĩa phỉ báng nguyên soái khởi tố các ngươi." Người hầu cầm đầu cuối cùng cũng hoảng loạn: "Ta cũng không nói lung tung." Quản gia lễ phép nói tiếp: "Cho nên ta đã báo cáo chuyện này cho nguyên soái, hiện tại các ngươi chỉ có hai lựa chọn." Cuối cùng đám người hầu cũng không chịu được, mặt đầy hoảng loạn: "Lựa....lựa chọn gì?" Khuôn mặt vốn mang theo nụ cười của quản gia dần dần biến mất, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Thứ nhất, các ngươi không hài lòng về công việc hiện tại của mình, nguyên soái là người cực kỳ thông tình đạt lý, tuyệt đối sẽ không cưỡng ép các ngươi, đến lúc đó sẽ cho các người một số tiền bồi thường, rời khỏi trang viên." Nghe thấy phải rời khỏi trang viên, rốt cục đám người cầu cũng trở nên bất an. Quản gia thấy uy hiếp thành công nói: "Thứ hai là yên ổn làm việc cho ta, đừng tiếp tục làm ra những thủ đoạn vụn vặt đó nữa, đương nhiên ta là một quản gia vô cùng thông tình đạt lý, ta hi vọng các ngươi có thể lựa chọn cái thứ nhất." Đám người hầu vốn tưởng quản gia chỉ đe dọa, nhưng khi nghe được những lời này của quản gia, cuối cùng cũng nhận ra điều quản gia nói là thật, ông thật sự không quan tâm những người hầu này sẽ rời đi, thậm chí còn thấy vui mừng vì điều đó. Người hầu cầm đầu vội vàng run rẩy miệng, lắp bắp nói: "Ta.......chúng ta chọn cái thứ hai." Quản gia lộ ra vẻ mặt thất vọng, lại lần nữa cảnh cáo nói: "Nhớ kỹ, về sau không cho phép gây ra những thủ đoạn vụn vặt này, nếu không lần sau tuyệt đối không giải quyết đơn giản giống như hiện tại đâu, nghe hiểu chưa?" Đám người hầu gật đầu, trong lòng hối hận không thôi, một chút tâm lý phản nghịch cũng không dám sinh ra. Bọn họ vô cùng rõ ràng một việc, nếu thật sự rời khỏi trang viên, bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm thấy công việc nhẹ nhàng tiền lương lại còn cao như bây giờ. Đám người hầu đều im như thóc, thậm chí còn càng chăm chỉ hơn ngày trước. Điều này làm cho quản gia cảm thấy vui mừng không thôi. Nhưng Quý Vô Tu đã bắt đầu tự hỏi vấn đề thăng cấp, khoảng cách tới lần thăng cấp sau của y còn hơn 80.000 điểm bán manh, thoạt nhìn xa tận chân trời. Chỉ dựa vào Otis mỗi ngày 520, cơ hồ chỉ có thể coi như muối bỏ biển mà thôi. Cần phải nghĩ biện pháp. Hệ thống ở bên cạnh kiến nghị nói: [Theo ta thấy, ngài có thể thử làm cho người hầu trong trang viên trở thành fan chân chính của ngài.] Quý Vô Tu hoảng sợ: "Kế hoạch này của ngươi thật là có chút điên cuồng." Hệ thống khinh thường nói: [Vậy đã là gì, ngài về sau còn phải trở thành thú biến dị được toàn bộ vũ trụ yêu thích, chút xíu người trong một trang viên mà thôi, có là gì chứ." Quý Vô Tu nghe nhịn không được ngẩn ra, trái tim bắt đầu dậy sóng. Hệ thống nói rất đúng, về sau y thăng cấp chắc chắn sẽ càng ngày càng khó, y cần phải mở rộng mức độ nổi tiếng, khiến tất cả nhân loại đều thích mình. Nhưng nghĩ tới địa vị của thú biến dị hiện giờ, kế hoạch này có vẻ cực kỳ gian nan. "Điều này chỉ sợ rất khó." Quý Vô Tu nhịn không được cảm thán. Hệ thống buồn bã nói: [Khó cũng phải làm, trời cao để cho ta đến bên cạnh ngài, chính là để khiến ngài manh chết toàn tinh tế.] Quý Vô Tu: "......" Được rồi. Ngươi là hệ thống ngươi nói cái gì đều đúng. Như vậy kế tiếp, y liền phải bắt đầu nghĩ cách, khiến người trong tòa trang viên này từ đây trở thành fan não tàn của mình. Bước đầu tiên, Quý Vô Tu đặt mục tiêu lên mấy bảo vệ trông coi vườn thú. Hôm nay mấy người bảo vệ cảm thấy có gì đó không đúng, thậm chí cực kỳ không đúng. Bởi vì sinh vật có diện mạo vô cùng kỳ lạ kia, đang âm thầm rình coi bọn họ, còn vì sao bọn họ có thể lập tức phát hiện, còn phải quy công lao cho màu lông cực kỳ độc đáo của nó, nhìn từ xa đã vô cùng bắt mắt. Muốn bỏ qua cũng khó. Không bao lâu, con thú biến dị kia chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhỏ nhìn đám bảo vệ mặt lãnh khốc, thật cẩn thận chọc chọc, giống như đang nghi hoặc những người này vì sao vẫn không nhúc nhích. Một đám cựu binh xuất ngũ từ chiến trường về làm bảo vệ trang viên đột nhiên nhịn không được run rẩy cả người, đám người bọn họ vốn phải thật thiết huyết thật hán tử yên lặng bị con thú biến dị này manh cho mặt sung huyết. Trên đời này.....thì ra lại có đầu thú biến dị đáng yêu như vậy? Toàn bộ mấy vị bảo an với biểu tình trang nghiêm túc mục đứng gác nỗ lực mím môi, sợ lộ ra nụ cười ngu ngốc trên mặt. Con thú biến dị này quả thực hoàn toàn không giống với thú biến dị trong video trên mạng tinh tế. [Tinh! Chúc mừng ký chủ bán manh thành công, bởi vì cái chọc hồn nhiên thiên thành kia của ngài, khiến trái tim của tất cả nhân loại ở đây rung động, sinh ra cảm giác 'Thật muốn sờ sờ nó, nhưng hiện tại đang làm việc không thể động đậy thật khổ sở', ngài đạt được +38 điểm bán manh.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]