Chương trước
Chương sau
Thời buổi này, thú biến dị đã không cần dạy cũng biết nhiều động tác như vậy sao?
Đám quân y đối diện với báo đốm tuy rất khẩn trương nhưng tốc độ trên tay cũng không chậm, lập tức khâu và xử lý vết thương trên người báo đốm, cũng tri kỷ buộc lại băng vải quân dụng đặc thù, thắt một cái nơ con bướm, tránh cho thú biến dị lộn xộn khiến miệng vết thương bị rách.
Quân y thở phào nhẹ nhõm một hơi, lui về về phía sau ý bảo báo đốm có thể lui xuống.
Báo đốm lăn long lóc bò dậy, nó cảm nhận được thương thế của mình đã tốt hơn phân nửa, con ngươi dựng đứng theo bản năng nhìn chằm chằm quân y, đáy mắt tràn ngập phức tạp.
Những nhân loại này lại không thương tổn mình.
Nó nhớ rõ nhân loại ghét thú biến dị nhất, mới có thể làm ra việc tra tấn chúng nó.
Quân y bị đôi mắt phức tạp này làm cho sửng sốt, trong lòng sinh ra cảm giác khó tả không rõ nguyên nhân.
Trước ngày hôm nay, cậu vẫn luôn cảm thấy thú biến dị là tồn tại chỉ biết giết chóc, căm ghét con người, chúng nó không mang tới nguy hại lớn như sâu biến dị, nhưng cũng không thể khinh thường.
Nhưng hiện tại, quan niệm cố hữu tựa hồ bị đánh vỡ vào giờ phút này.
Bởi vì đầu thú biến dị rõ ràng căm ghét con người này, lại chưa từng vô cớ chủ động công kích con người.
Thậm chí sau khi mình cứu nó, nó lộ ra tình cảm phong phú giống như con người, biết sinh ra tâm lý mâu thuẫn, không biết phải đối diện với nhân loại mà mình vẫn luôn căm ghét như thế nào.
Mâu thuẫn khiến người cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Rồi lại đáng buồn.
Nhớ tới những vết thương che kín trên người báo đốm, không khó để tưởng tượng ra nó đã từng gặp phải chuyện gì.
Quân y kéo khóe miệng nở nụ cười.
Dưới ánh mắt cảnh giác của báo đốm cậu chậm rãi vươn tay, trong tình huống biết rõ bản thân có thể sẽ bị báo đốm công kích, vẫn kiên định vươn tay, bởi vì giờ phút này cậu chỉ muốn sờ sờ đầu còn báo đốm này.
Nói cho nó, thực xin lỗi.
Ta hiểu lầm các ngươi.
Cũng cảm ơn ngươi, vừa rồi không thương tổn ta.
Đôi tay thuộc về con người kia, một đôi tay đã từng chỉ mang tới thống khổ và tra tấn cho nó, cuối cùng đặt trên đỉnh đầu nó, không cầm bất cứ dụng cụ tra tấn nào, chỉ có lực đạo nhẹ nhàng vô cùng thoải mái, đang xoa xoa nhẹ vài cái trên đỉnh đầu nó.
Dịu dàng, thoải mái, cùng trấn an.
Báo đốm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng như sao, mang theo áy náy và đau lòng của nhân loại kia, trong lòng vô cớ sinh ra cái gọi là tâm lý mâu thuẫn.
Nó không hiểu ánh mắt này rốt cục mang theo hàm nghĩa gì.
Nó chỉ biết, nhân loại này, tựa hồ đang đau lòng cho mình.
Nhân loại này thật kỳ lạ.
Nhưng càng kỳ lạ hơn là bản thân nó, nó hoàn toàn không muốn cắn nhân loại này.
Nhìn báo đốm vốn phải có dáng vẻ hung tàn, hiện giờ lại ngây ngốc, quân y lau nước mắt, không cẩn thận giống như trước mà là tự nhiên lại lần nữa xoa xoa báo đốm, lực đạo lớn hơn trước rất nhiều, đầu báo ngốc nghếch đáng yêu không ngừng lắc lư qua lại, vẻ mặt hoảng hốt.
Cuối cùng quân y vỗ vỗ báo đốm: "Ngoan, qua bên kia nghỉ ngơi."
Báo đốm mơ hồ hoảng hốt tránh ra, về trong đám lông xù, hồi lâu sau mới đột nhiên nhận ra bản thân cư nhiên nghe nhân loại kia nói, báo đốm lập tức ngẩng đầu, bản năng nhe răng trợn mắt, ý đồ khiến nhân loại này biết mình cực kỳ hung ác, không cho phép tùy ý xoa đầu.
Ai ngờ quân y giống như phát hiện điều gì, lộ ra nụ cười thiện ý với đầu báo đốm: "Nghe lời."
Vẻ mặt báo đốm lập tức cứng đờ, không thể làm ra vẻ mặt nhe răng trợn mắt, chỉ có thể buồn bực ghé vào nơi đó, tự hỏi bản thân rốt cục vì sao lại biến thành như vậy.
Một đám lông xù vẫn nhìn chằm chằm quân y, bởi vì có báo đốm đi trước, thái độ của tất cả thú biến dị bị ảnh hưởng mà chuyển biến không ít, đã không còn vẻ hung ác căm ghét như trước nữa, ngược lại nhiều thêm một tia không biết làm sao.
Chúng nó không sợ nhân loại thương tổn.
Nhưng lại cảm thấy không biết phải làm sao đối với những việc không rõ ngọn nguồn.
Lợi trảo và hàm răng sinh tồn, tựa hồ vào giờ phút này không thể mở ra tiến hành công kích và giết chóc đối với nhân loại kia.
Nhân loại này quá kỳ quái!
Nhân loại kỳ quái lại vẫy vẫy tay với một con thú biến dị trong đó, đó là một con li miêu, nhỏ gầy trơ xương, nhưng vết thương trên người cũng là đáng sợ nhất nghiêm trọng nhất.
Li miêu ghét bị nhân loại xoa xoa ôm ôm, nó thích đứng ở chỗ cao, bễ nghễ nhìn xuống nhân loại ngu xuẩn, nhưng ai biết sau đó lại bị nhân loại bắt được và tra tấn.
Rất nhiều người thích tra tấn những thú biến dị giống như nó vậy.
Cho nên nó mới là con chịu thương tích nghiêm trọng nhất.
Những tầm mắt tràn ngập ác ý đó, toàn bộ đều đến từ nhân loại, cho nên hiện tại, nó vô cùng muốn cho nhân loại này một vuốt để giải hận.
Nhưng lại biết rõ ràng, nhân loại này không phải cùng một đám với những kẻ thương tổn mình, ngược lại, nhân loại này còn định cứu tất cả đồng loại.
Tiểu li miêu cao ngạo thu lại móng vuốt, vẻ mặt cảnh giác bước tới, trong lòng âm thầm quyết định không thể hèn nhát như con báo đốm kia, tùy tùy tiện tiện để cho nhân loại sờ đầu.
Nhưng chưa đi được vài bước, thế giới trước mắt đột nhiên quay cuồng, chờ tới khi li miêu lấy lại tinh thần, liền phát hiện mình đã bị nhân loại đáng giận kia ôm vào trong ngực, động tác mềm nhẹ như thể che chở bảo bối trân quý nhất trên đời.
Tuy không cảm thấy bất cứ cái gì không thoải mái, càng đừng nói tới đau đớn,nhưng vẫn khiến li miêu cao ngạo cảm thấy cực kỳ tức giận, nó kêu lên một tiếng meo thê lương, bản năng giơ lên lợi trảo, hung hăng vỗ về phía mặt quân ý.
Nhân loại đáng chết!
Một màn này xảy ra quá nhanh, người xung quanh căn bản không kịp ngăn cản.
Trong đuôi mắt, li miêu thoáng nhìn thấy đôi mắt chứa đầy thương hại và dịu dàng của quân y, đang nhìn chăm chú vào chính mình hung mãnh tàn bạo.
Lợi trảo nhìn thì lông xù xù nhưng kỳ thực rất nguy hiểm bỗng nhiên dừng lại, khoảng cách tới mặt quân y chỉ có vài centimet ngắn ngủi.
Nếu thật sự gần thêm chút nữa, mặt quân y tuyệt đối sẽ bị cào một vết rất sâu.
Giây phút đó, mọi người yên lặng bất động.
Chỉ có li miêu ngơ ngẩn nhìn quân y.
Quân y chớp chớp mắt, tuy trong lòng còn có chút kinh hãi, nhưng lại chậm rãi vươn tay, vuốt ve đầu li miêu, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì."
Li miêu vẫn nỗ lực nhe răng trợn mắt, làm ra vẻ mặt vô cùng hung ác nhìn quân y, vẫn không nhúc nhích.
Tận đến khi quân y duỗi tay đẩy móng vuốt của nó về, sau đó lại thành thạo xoa đầu nó, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, bắt đầu chữa trị cho li miêu, thái độ từ đầu đến cuối đều dịu dàng.
Li miêu lập tức cảm thấy —— bản thân ở trong mắt người này, từ hình tượng đáng sợ, hung mãnh, tàn bạo, biến thành nhỏ yếu, bất lực, đáng thương.
Nhân loại này thật quá đáng.
Li miêu phẫn nộ lại lần nữa giơ móng lên, nhưng lần này không lộ ra móng vuốt sắc bén, trực tiếp lấy thịt lót lông lông đẩy đẩy mặt quân y.
Quân y: "......"
Tại sao đột nhiên lại có cảm giác hưởng thụ như thế này??
Đẩy đẩy mặt xong, li miêu lúc này mới cảm thấy mỹ mãn lùi móng về, lộ ra cái bụng nhỏ có hoa văn, ngẩng cằm nhìn chăm chú vào quân y giúp nó tiến hành băng bó miệng vết thương, động tác của cậu vô cùng mềm nhẹ, chờ tới khi tất cả vết thương đều được xử lý xong, còn tri kỷ thắt một cái nơ con bướm ở trên cổ li miêu, gãi gãi cằm li miêu, vừa lòng nói: "Đi đi, sang bên kia chơi đi."
Li miêu bị gãi thoải mái tới mức hận không thể kêu lên meo meo lập tức lấy lại tinh thần, qua một hồi ngỡ ngàng, lập tức tức giận rống lên một tiếng 'meo' với quân y, vô cùng quyết tuyệt nhảy khỏi cánh tay quân y, đầy mặt tức giận, nhưng cái đuôi nhỏ lại vẫy vẫy trong không khí quấn vào cánh tay quân y, giống như cực kỳ không nỡ.
Nhưng vẻ mặt lại kiêu ngạo và khinh thường.
Quân y: "......"
Cái sinh vật họ mèo này, quả nhiên chẳng phân biệt giống loài, cho dù là mèo nuôi bình thường, hoặc là mèo biến dị, vĩnh viễn đều khẩu thị tâm phi như vậy.
Ngoại trừ li miêu ra, những thú biến dị khác ngược lại rất phối hợp, không ngạo kiều như vậy, chi an tĩnh để quân y tiến hành chữa trị, toàn bộ quá trình vô cùng phối hợp.
Tuy hình thể to lớn, cùng với hơi thở thị huyết tản ra vẫn khiến các quân y khác cảm thấy có chút nơm nớp lo sợ, trong lòng hơi có chút áp lực, nhưng hết thảy đều bắt đầu phát triển theo hướng hài hòa.
Otis đứng một lát, xác định nơi này sẽ không xuất hiện việc gì ngoài ý muốn rồi mới rời đi, bởi vì tiếp theo hắn muốn đi điều tra về việc của thú biến dị ở nơi này.
Phòng nghỉ to như vậy, chỉ còn lại mấy bác sĩ quân y khẩn trương bận rộn.
Mà các binh lính đó, thì lại ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm đám lông xù, trong lòng âm thầm nổ tung, không ngừng đổi mới bình luận.
Đám lông xù này sao lại hoàn toàn không giống với những thú biến dị trong ấn tượng vậy nhỉ?
Mỗi con đều ngoan ngoãn không chịu được.
Cuối cùng có một chiến sĩ không nhịn được, liếc nhìn phòng chỉ huy một cái, xác nhận nguyên soái và thượng uy chưa ra, mới cong lưng vẫy vẫy một con thú biến dị trong đó: "Này, lại đây."
Một đám lông xù đồng thời nhìn qua, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Ngươi bảo chúng ta qua chúng ta liền đi qua sao?
Nhân loại ngu xuẩn.
Sau đó lại đồng thời quay đầu, nhìn chằm chằm quân y.
Chiến sĩ: "......"
Chúng nó quả nhiên không hề đáng yêu một chút nào.
"Đừng quên, chúng nó chính là thú biến dị được nuôi dưỡng như đấu thú, sao có thể để ngươi lại gần." Một chiến sĩ trong đó nói.
Mấy binh linh nghe được lời này sửng sốt, không khỏi nhìn về phía đám thú biến dị rõ ràng lạnh lùng hung tàn, khi đối mặt với quân y lại ngoan ngoãn vô hại, dáng vẻ này ai có thể tin chúng nó thật sự vô hại chứ.
Lúc này, trên người thú biến dị có miệng vết thương cực kỳ đáng sợ, vào giờ phút này có vẻ cực kỳ chói mắt.
Hình thành tương phản mãnh liệt.
Có chiến sĩ còn nhỏ tuổi không đành lòng nói: "Chẳng lẽ bị nuôi dưỡng như đấu thú, thì nhất định phải chịu tra tấn thành như vậy sao?"
Sao lại có thể đối xử với thú biến dị như vậy chứ?
Rõ ràng......chúng nó thoạt nhìn không hề giống như trong truyền thuyết một chút nào, nhìn thấy người sẽ giết, nhìn thấy người liền ăn, hoàn toàn ngược lại, chúng nó sau khi gặp phải mọi trắc trở, vẫn sẽ giữ lại điểm mấu chốt cuối cùng với những người lương thiện.
Thú biến dị như vậy, rõ ràng còn thiện lương hơn cả con người.
Tất cả các binh linh trẻ tuổi có chút không thể tiếp thu chuyện này, vì sao từ trước tới này đều không có ai nhắc tới việc này, không có người nào ra mặt cho thú biến dị.
Tận đến khi trong đó có một người lính lớn tuổi nói: "Các ngươi đã thấy những con thú biến dị ôm địch ý với con người, tất cả đều đã từng chịu sự tra tấn không thể tưởng tượng nổi, mọi người chỉ biết bày ra cho mọi người thấy hình ảnh thú biến dị báo thù nhân loại, nói cho quần chúng vô trí, đấy mới là bộ mặt thật của thú biến dị."
Có chiến sĩ căm giận nói: "Vì sao? Nếu không nói cho mọi người biết,chẳng phải thú biến dị sẽ bị con người vĩnh viễn căm ghét, vĩnh viễn bài xích, về sau lại có thú biến dị bị tra tấn, còn có ai có thể cứu chúng nó nữa?"
Hiện tại có rất nhiều người chưa từng chân chính tiếp xúc với thú biến dị, nhất định giống như bọn họ lúc trước, ôm thành kiến đáng sợ với thú biến dị.
Rõ ràng chúng nó là một đám thú biến dị vô cùng đáng yêu và lương thiện, hoàn toàn có thể hòa bình chung sống với con người.
Quý Vô Tu ở một bên nghe, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Đúng vậy, vì sao không có ai đứng ra nói?
Trong này tất nhiên che giấu bí mật không muốn người biết.
"Ta hiện tại mới hiểu được vì sao nguyên soái lại muốn chúng ta cứu chúng nó, ngay cả chúng ta cũng hiểu lầm thú biến dị, huống hồ là người khác."
Nghĩ tới trên đời có ngàn vạn thú biến dị bị tra tấn giết chóc, các binh lính đối mặt với sâu biến dị cũng chưa từng có thương xót, tâm tình bỗng nhiên trở nên nặng nề.
"Sự tình không đơn giản như các ngươi nghĩ, huống hồ.....trong việc này cong cong vẹo vẹo không phải các ngươi có thể tiếp xúc, mà loại binh lính quèn như chúng ta, căn bản không quản được nhiều như vậy, khuyên các ngươi an tâm làm tốt công tác của mình đi." Người lính lớn tuổi xua xua tay và ngậm kín miệng.
Mấy binh lính còn lại vẫn muốn nói điều gì, lại bị ánh mắt chứa đầy cảnh cáo của vị cựu binh dọa sợ, ngẩn người, ủ rũ cúi đầu, không nói chuyện nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, phòng nghỉ to như vậy lại yên tĩnh tới mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Quý Vô Tu ngồi dưới đất, vẻ mặt ngưng trọng tự hỏi.
Mà kế tiếp, lại có một con thú biến dị đi qua, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc phối hợp quân y, lỗ tai thường thường run rẩy, bởi vì nhân loại kia luôn sẽ nói một vài từ nó nghe không hiểu, khiến nó cảm thấy thực mất tự nhiên, nhưng tâm lý lại không hề bài xích một chút nào.
Chỉ nghĩ tới những việc mà nhân loại đã từng làm với chúng nó, nó lại càng thêm rối rắm.
Bởi vì tất cả thú biến dị đều có vẻ thực bình tĩnh, đám quân y cũng dần dần thả lỏng cảnh giác, nhưng trong đó có một sinh vật thân hình khổng lồ, ngoại hình giống chó, vai cao mông thấp chậm rãi bước tới, từng bước một, tham lam lè lưỡi liếm láp, lộ ra hàm răng bén nhọn hơn so với những con thú biến dị khác.
Bởi vì vẻ ngoài của nó thấp hơn mức bình thường, thậm chí còn không đáng yêu, màu lông màu rám nắng có những đốm màu nâu bất quy tắc phủ kín.
Cho nên nó vẫn luôn ẩn núp, cũng không bị Quý Vô Tu chú ý tới.
Nhưng chờ tới khi nó xuất hiện, Quý Vô Tu trong lòng căng chặt, bởi vì đây là một con thú biến dị linh cẩu.
Lấy am hiểu đào hậu môn mà bị con người khinh thường.
Nhưng Quý Vô Tu không có bất cứ ý tứ kỳ thị nào, chỉ nhớ tới từ lúc trở về đến giờ, con linh cẩu này tựa hồ vẫn luôn không có bất cứ động tĩnh gì, an tĩnh khiến người cảm thấy không thích hợp.
Nhưng hiện tại nó chưa làm gì cả.
Quý Vô Tu cũng không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm cảnh giác.
Tiểu li miêu vốn đang quỳ rạp trên mặt đất, nhưng lần này lại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào linh cẩu, chậm rãi lén đi qua.
Quân y nhìn chằm chằm con thú biến dị có vẻ không quá giống như những con thú biến dị khác này, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười cười xoa xoa đầu linh cẩu: "Ngoan, đừng lộn xộn."
Ánh mắt tham làm của linh cầu nhìn chằm chằm cổ quân y, đang tính toán xem làm thế nào cắn chết cậu.
Đám thú biến dị kia quả thực dại dột muốn chết, thế mà lại tin tưởng nhân loại.
Nhưng nó thì khác.
Nó sẽ vĩnh viễn không tin nhân loại còn tham lam hơn cả mình này, thật sự sẽ có ngày phát hiện lương tâm.
Toàn bộ quá trình, linh cẩu giả vờ phối hợp, tận đến khi nó cách cổ quân y gần nhất, đột nhiên mở ra răng nanh........
Một màn này xảy ra quá nhanh.
Ngay cả các chiến sĩ cũng không kịp chạy tới nơi.
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh đáng thương, bất lực, nhỏ yếu đột nhiên chạy ra, lập tức dùng móng vuốt nhỏ lông xù hung hăng cào về phía linh cẩu, phát ra tiếng mèo kêu cực kỳ thê lương, mang theo ý cảnh cáo.
Linh cẩu bị cào quay đầu đi, nó chậm rãi quay đầu, dùng con ngươi cực kỳ âm trầm tàn nhẫn nhìn chằm chằm li miêu, phát ra tiếng gầm gừ.
——Con mèo chết tiệt, ta muốn ăn ngươi.
Li miêu nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, dùng dáng người nhỏ xinh bảo vệ nhân loại phía sau, ánh mắt kiên định hô: "Meoo~!"
—— Không được ngươi tùy tiện thương tổn nhân loại.
Trước kia nó đã cực kỳ chán ghét con linh cẩu này, luôn bắt nạt nhỏ yếu, thậm chí còn ăn luôn thú biến dị bị thương sống sót.
Nhưng một màn này từ trước tới giờ chưa từng bị thú biến dị nào phát hiện.
Hơn nữa li miêu không thể câu thông với những thú biến dị khác, tự nhiên sẽ không thể nói tin tức này nói cho tất cả thú biến dị được.
Quân y sợ hãi cảm thấy trong lòng ớn lạnh, cậu không nghĩ ra vì sao con linh cẩu này lại muốn công kích mình.
Nhưng chờ tới khi đầu li miêu kia xuất hiện, quân y nhịn không được ngẩn người, nhìn chằm chằm li miêu còn nhỏ hơn mình rất nhiều này, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cỗ không thể tin nổi.
Con li miêu này là con ghét mình nhất trong đám thú biến dị.
Nhưng thật không ngờ........vào thời điểm nguy hiểm nhất, lại là nó xuất hiện cứu mình.
Cái loại cảm giác chấn động này trào ra ngoài, thậm chí khiến quân y không hiểu sao bỗng thấy nghẹn ngào.
Vốn dĩ sức chiến đấu của li miêu không cao, bản thân nó không thể chống cự được thân hình khổng lồ đáng sợ của linh cẩu.
Lực lượng cách xa vốn phải khiến nó lựa chọn thoái nhượng, nhưng hiện tại đầu li miêu nhỏ yếu này lại kiên định đứng trước mặt cậu, phải có dũng khí lớn cỡ nào mới có thể làm được điều này?
Một màn này quá mức chấn động, khiến tất cả các chiến sĩ thật lâu không nói nên lời.
Bọn họ không nghĩ ra con li miêu này rõ ràng ghét con người nhất, nhưng hiện tại lại kiên định đứng trước người kia, mà đám thú biến dị cũng nghĩ như vậy.
Li miêu cong lưng, nhe răng trợn mắt với linh cẩu, đem hết khả năng đe dọa nó.
Linh cẩu phát ra tiếng cười như là nhân loại, miệng khép khép mở mở, đáy mắt tràn đầy tham lam.
—— Đã sớm muốn nếm thử mùi vị của ngươi xem như thế nào rồi, cũng không biết có ngon như ấu tể mới sinh ra hay không.
Li miêu không nghe hiểu nó đang nói gì, lại nhịn không được dựng đứng lông tơ, dần dần cảm thấy bất an.
Linh cẩu bước từng bước qua, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên tăng tốc, nhào về phía li miêu.
Đám thú biến dị lập tức phát ra tiếng gầm gừ, vọt tới như điên cứu li miêu.
Đặc biệt là báo đốm nhiều tuổi nhất, càng vội không chịu được, vừa chạy vừa phát ra tiếng cảnh cáo với linh cẩu.
Đầu linh cẩu kia thật sự quá đáng, thế mà lại công kích tiểu li miêu chưa trưởng thành.
Đặc biệt là lực cắn của linh cẩu còn đáng sợ hơn lão hổ sư tử, ngày thường báo đốm đều dặn dò tất cả thú biến dị, đừng tùy ý chọc đầu linh cẩu còn nguy hiểm hơn linh cẩu bình thường này.
Nhưng hiện tại không ngăn cản là không được.
Nếu không tiểu li miêu nhất định sẽ chết trong miệng linh cẩu.
Nhưng tốc độ của linh cẩu quá nhanh, nhanh tới mức khiến li miêu vốn linh hoạt nhanh nhẹn cũng không thể tránh né.
Đúng lúc đó, tiểu li miêu nhắm mắt lại chờ đợi tử vong tiến tới.
Nhỏ xinh, đáng thương, bất lực.
Mà đúng lúc này, một con thú biến dị nhìn như vụng về lại lấy tốc độ quỷ dị không thể tin nổi xông lên, giơ tay gấu lên hung hăng tát một cái về phía linh cẩu, lực đánh thật mạnh khiến linh cẩu bay ra ngoài, đập vào vách tường làm bằng xác sâu biến dị, tạo thành một vết hõm sâu, moi cũng không moi ra được.
Các chiến sĩ đứng lên định giúp đỡ: "......"
Vách tường khiến sâu biến dị cắn cũng không vỡ kia......
Thú biến dị: "......"
Sao nó lại lợi hại như vậy?!
Otis nghe tiếng động xông ra: "......."
[Tinh! Ngài hồn nhiên thiên thành bán manh khiến trái tim của nhân loại trước mắt rung động, hoạt động nội tâm không rõ, ngài đạt được +520 điểm bán manh.]
Linh cẩu đau đớn rít gào thê lương, giống như xương cốt cả người đều vỡ vụn, nó hung hăng nhìn chằm chằm đầu thú biến dị kia, phát ra từng tiếng kêu chói tai.
—— Ta muốn ăn thịt ngươi, đào cả hậu môn của ngươi ra ăn luôn!
Quý Vô Tu lập tức tức đến xù lông.
Lúc này mới nhớ tới linh cẩu thích chậm rãi nhấm nháp con mồi từ sống cho tới chết, lại còn thích đào cái chỗ phía sau khó nói kia, móc nội tạng ra ăn luôn, hưởng thụ sự sợ hãi của con mồi bên bờ cái chết.
Quả thực khiến hoa cúc gấu trúc căng thẳng, cách chết này quá không nhân đạo.
Li miêu vẫn còn đang nhắm chặt mắt, nhưng giây tiếp theo trời đất quay cuồng, một đôi tay hữu lực chặt chẽ dịu dàng ôm lấy nó, mang theo vô vàn cẩn thận.
Li miêu run rẩy mở mắt ra, thấy nhân loại kia đang nhìn mình bằng ánh mắt thương tiếc, đôi tay run rẩy lợi hại, lại gắt gao che chở cho mình.
Nó nghe thấy nhân loại kia nói: "Không có việc gì, về sau sẽ không có ai thương tổn ngươi."
Li miêu không hiểu cậu đang nói gì, lại rõ ràng cảm nhận được nhân loại này thật sự khẩn trương và thương tiếc.
Li miêu lập tức khinh thường quay đầu, cái tai run rẩy hơi đỏ lên, nhưng cái đuôi lại lặng lẽ quấn lấy cánh tay nhân loại, chặt chẽ không buông ra.
Một đám thú biến dị sôi nổi tiến lên, hướng về phía quân y chớp chớp mắt.
Quân y thấy thế, chậm rãi bông tay ra, thả li miêu xuống, báo đốm lập tức ngậm li miêu đi, kêu lên vài tiếng trấn an.
Bắt đầu tiến hành tra tân tiểu li miêu.
Đó chính là —— liếm lông.
Báo đốm liếm xong thay cho con khác tiếp tục liếm, thay phiên tiến hành liếm lông li miêu.
Nhưng vì trên người tiểu li miêu nhiều vết thương nhất, mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ tiến hành liếm lông ở phần đầu li miêu.
Tiểu li miêu tức giận kêu lên thảm thiết, móng vuốt liều mạng đẩy đám thú biến dị ra, nhưng lực lượng cách xác khiến nó khó có thể chạy thoát khỏi ma trảo của đám thú biến dị này.
Chờ tới khi quân y ôm lấy tiểu li miêu vào trong ngực, tiểu li miêu đã thảm không nỡ nhìn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, khiến quân y nhìn mà thương tiếc không thôi, xoa xoa li miêu, trấn an nói: "Chúng nó thích ngươi mới liếm lông cho ngươi mà."
Lỗ tai li miêu run run, hoàn toàn không để ý tới.
Dù sao nghe không hiểu.
Xác định tiểu li miêu không bị thương, tâm lý cũng thực kiện toàn không bị đả kích, đám thú biến dị mới vây quanh linh cẩu, tiến hành khiển trách nó.
Đặc biệt là báo đốm, càng tức đến vểnh râu trừng mắt, ỷ vào phía sau mình có thú nhiều lực lượng lớn, trực tiếp bạch bạch bạch cho linh cẩu vài phát tát, cũng rít gào vài tiếng.
—— Thật quá đáng, ngươi lại dám công kích ấu tể!
Linh cẩu liều mạng tự mọi mình ra, ánh mắt âm trầm nhìn báo đốm, như là hận không thể đào ra hoa cúc của nó.
Báo đốm: "...... "
Đột nhiên cảm giác sau lưng chợt lạnh là sao?
Mà đúng lúc này, li miêu đột nhiên giống như nhớ ra điều gì, vội vàng nhảy xuống, dùng móng vuốt gãi gãi con thú biến dị béo như quả bóng kia, ngửa đầu nhẹ nhàng "Meo ~" một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.