Edit: Bilun 
Sói tuyết có thể đi đâu chứ? 
Triệu Lợi Binh ôm tinh hạch, khuôn mặt gầy ốm non nớt mang theo một tia mờ mịt bất lực. 
Anh gắt gao nắm lấy tinh hạch, không nói một lời, cắn răng tìm kiếm thật lâu trong thế giới đầy tuyết này, thậm chí mỗi một chỗ đều tìm kiếm mấy lần. 
Anh nghĩ, nhất định là sói tuyết tức giận anh ba tháng không có trở về. 
Nhưng mà, nhưng mà......... 
Anh cũng muốn trở về sớm một chút. 
Hai mắt Triệu Lợi Binh đỏ bừng, quật cường không chịu khóc thành tiếng. 
Chân lún sâu vào trong tuyết đọng, khiến mỗi bước của anh đều cực kỳ gian nan. 
Gió lạnh lẽo quét qua mặt, giống như dao nhỏ, đau tới mức bắt đầu trở nên chết lặng. 
Hai mắt Triệu Lợi Binh sáng quắc, như cất giấu tình cảm mãnh liệt, lại bị che giấu dù thế nào cũng không chịu lộ ra, sói tuyết nhất định giận anh. 
Không biết đi bao lâu, thể xác và tinh thần của Triệu Lợi Binh mệt mỏi, hai chân sớm bị đông cứng đến mất đi tri giác. 
Nhưng anh vẫn tiếp tục bước đi, tìm kiếm thật lâu trong phiến núi tuyết này, lâu đến mức anh không đi nổi nữa, bịch một cái khuỵu gối trên mặt đất. 
Cuối cùng thất thanh gào khóc. 
Đầu sói tuyết kia, nhất định không cần mình nữa. 
Dù có đau có khó chịu, anh vẫn cảm thấy bản thân có thể tiếp tục kiên trì, bởi vì nơi này còn có một con sói tuyết đang đợi mình, nhưng hiện tại, anh mất đi sói tuyết. 
Anh khóc thật lâu. 
Lâu đến mức giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, thần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-manh-de-thang-cap/524833/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.