Quý Vô Tu mặt vô biểu tình, trong lòng không hề dao động, thậm chí còn có chút muốn rít gào.
Vì trong cái thùng này thế mà lại là thịt sống được xử lý sẵn, bên trên còn cố ý xối một chút máu, tựa hồ để thú biến dị cảm thấy hương vị càng tươi ngon.
Nhưng đối với Quý Vô Tu mà nói, nhìn qua đống thịt này càng khiến y buồn nôn.
Rốt cục là ai quy định thú biến dị thích ăn thịt sống?
Nếu các thú biến dị có thể được ăn thịt chín, chắc chắn chúng nó cũng sẽ yêu thích mỹ vị này.
***********
Triệu Lợi Binh vẻ mặt phức tạp nhìn sói bạc, tâm tình vẫn thật lâu không thể bình tĩnh.
Sói bạc không hề thấy hứng thú với nhân loại này một chút nào, nó rống vài tiếng với Quý Vô Tu, thúc giục y mau chạy đi theo nó, rời xa nhân loại nguy hiểm này.
Quý Vô Tu bò dậy, đem thùng trả lại Triệu Lợi Binh.
Triệu Lợi Binh theo bản năng hô: "Khoan đã."
Quý Vô Tu yên lặng ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Triệu Lợi Binh biết thú biến dị rất thông minh, dù cho bọn chúng không thể nghe hiểu ngôn ngữ con người, nhưng ít ra chúng nó có thể cảm giác được nhân loại thiện ác.
Giống như đầu thú biến dị trước mặt này, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa và hiền lành, như vậy tính cách chắc cũng không tồi.
Triệu Lợi Binh thử lấy ra một miếng thịt đặt trước mặt cục bông đen trắng kia.
Đối với điều này, Quý Vô Tu thực quyết đoán tránh khỏi miếng thịt.
Vì thế Triệu Lợi Binh đem ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-manh-de-thang-cap/524830/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.