Chương trước
Chương sau
Edit: Bilun
8 tiếng sau, phi hành khí hạ cánh, nguyên soái Otis đẩy cửa phòng điều khiển ra, ý bảo hai con thú biến dị đi theo hắn, Quý Vô Tu vội vàng bò dậy, giống như quả bóng lăn lông lốc, biến bản thân thành xõa tung rồi mới chậm rãi đi về phía trước.
Phía sau, sói bạc hờ hững nhìn chăm chú hết mọi thứ, vẫn không nhúc nhích, dù nó đã mất đi lý do để sống sót, nhưng lòng nó còn mang một chút thiện tâm cuối cùng, đôi mắt lại vẫn chứa đầy cảm xúc phức tạp.
Nhưng không phải nhằm vào bản thân nó.
Mà là đồ xấu xí không hề có sức chiến đấu kia.
Quý Vô Tu đi được vài bước, không khỏi quay đầu lại, phát hiện sói bạc vẫn đứng tại chỗ, tựa hồ không định đi xuống.
Quý Vô Tu hất đầu ý bảo sói bạc lập tức đi theo.
Sói bạc ngồi ngay ngắn ở nơi đó, bề ngoài vốn phải cực kỳ thần tuấn, lại bởi vì một thân thương tích mà trở nên thảm không nỡ nhìn, nhưng đối với tất cả những điều này, nó đều không chút để ý.
Nếu là nó ba năm trước, có lẽ sẽ để ý tới vẻ ngoài của mình, chủng tộc băng nhận lang này, chẳng những phải dùng sức chiến đấu tranh đoạt phối ngẫu, mà thậm chí còn phải tỉ mỉ tu chỉnh vẻ ngoài của mình, để mẫu lang vừa gặp đã thương, cùng nó tiến vào rừng cây làm một vài vận động cuộc sống hài hòa, sinh ra những nhãi con đáng yêu.
Nhưng từ sau khi mẹ bị nhân loại tra tấn đến chết, trong lòng nó, đã không giống như những con sói khác chỉ muốn xưng vương tranh đoạt quyền phối ngẫu.
Trong lòng nó tràn đầy một suy nghĩ, đó chính là —— trả thù.
Nhưng hiện tại, ngay cả trả thù nó cũng không thể làm được.
Quý Vô Tu có chút kỳ quái về phản ứng của sói bạc, nhịn không được nhỏ giọng thúc giục: "A ô."
—— Ngươi không đi à?
Ánh mắt sói bạc chợt hiện ra một tia sáng lạnh, nó đưa ra một lời cảnh báo cuối cùng, cho đồ xấu xí đáng thương lại ngây thơ này.
—— Nhân loại vốn không phải thứ tốt, nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng tin tưởng nhân loại.
Tâm trạng củaQuý Vô Tu bỗng trở nên nặng nề, như nhớ tới tao ngộ ở hội hắc xà, ở nơi đó y thấy được rất nhiều đen tối chưa từng gặp qua, mỗi một nhân loại vốn nên lòng mang thiện ý, lại trở nên đáng ghét như vậy.
Càng khiến y cảm thấy kinh khủng chính là —— người ở nơi đó, giống như rất cuồng nhiệt về việc tra tấn thú biến dị.
Mất đi điểm mấu chốt thiện lương cuối cùng của con người.
Y không thể tin được toàn bộ thế giới loài người lại là như vậy.
Có lẽ ở trong một ngóc ngách không biết nào đó, vẫn có vài người như vậy, sẽ ôm thiện ý với thú biến dị, không thấy việc tra tấn làm niềm vui, thậm chí vươn tay viện trợ, trợ giúp thú biến dị rơi vào nguy hiểm.
Phải tin tưởng thế giới này, còn có người tốt tồn tại.
******
Khi Quý Vô Tu và sói bạc đang im lặng đối diện, tiếng bước chân dần dần vang lên, nguyên soái khí thế lạnh lùng uy nghiêm bước nhanh vào, sờ sờ đầu Quý Vô Tu, cuối cùng lại nhìn qua đầu sói bạc với anh mắt hận thù không hề che giấu, trầm giọng hô: "Đi thôi."
Tuy thú biến dị rất thông minh, hơn nữa cũng biết tự hỏi, nhưng chúng nó cũng không thể hoàn toàn nghe hiểu ngôn ngữ của nhân loại, cũng may thú biến dị thông minh sau mấy năm tiếp xúc với nhân loại, có thể hiểu được một vài từ đơn giản.
Giống như hiện tại, sói bạc hoàn toàn nghe hiểu ý tứ của từ này, nó không nói một lời, nhanh chóng theo sau, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng nguyên soái, như đang chờ cơ hội.
Sau khi Quý Vô Tu phát hiện, nhịn không được bước lại gần: "A ô."
—— Người này cứu ngươi, không tổn thương ngươi.
Sói bạc nhìn chằm chằm Quý Vô Tu hồi lâu, cuối cùng dời tầm mắt về phía trước.
Quý Vô Tu đứng ngây người tại chỗ, cũng không biết có phải y bị ảo giác hay không, vừa rồi y tựa hồ nhìn thấy trong mắt đầu sói bạc kia hiện lên khinh bỉ chói lọi.
Quý Vô Tu nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn quyết định rộng lượng tha thứ sói bạc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vốn Quý Vô Tu tưởng rằng nguyên soái ở thế giới này, có lẽ phải ở trong một biệt thự huy hoàng xoa hoa tráng lệ, nhưng sự thật chứng minh, y nghĩ quá—— đơn giản.
Thế giới của người giàu, tuyệt đối không phải người thường có thể suy đoán.
Chỉ cần nói tới nơi ở của nguyên soái này, cơ hồ có thể được coi là một tòa trang viên cực kỳ rộng lớn, chỉ là cánh cửa thôi cũng đã có không ít binh linh chuyên môn canh gác, trang nghiêm túc mục.
Nơi phi hành khí hạ cánh xuống, là một nơi chuyên môn để đỗ phi hành khí, rộng đến mức không nhìn thấy cuối, xung quanh trải rộng rất nhiều loại phi hành khí khác nhau, còn có các loại máy bay thoạt nhìn như máy bay chiến đấu.
Rất nhiều thứ giống như người máy, đang bận rộn làm việc, mỗi ngày chúng nó cần bảo dưỡng và kiểm tra các loại linh kiện của phi hành khí.
Ra khỏi sân đỗ, liền có một cỗ xe huyền phù lập tức chạy tới, âm thanh điện tử tự động sẽ nhắc nhở đích đến ở đâu.
Càng đáng sợ hơn nữa là lý do dùng xe huyền phù thay việc đi bộ, thứ nhất là vì đi từ nơi đỗ phi hành khí tới nơi ở, cần bốn tiếng đồng hồ.
Thế giới người giàu—— thật sự không thể tưởng tượng.
Nguyên soái lên xe, thiết trí mục đích tới ở trên màn hình giả thuyết, sau đó cho Quý Vô Tu và sói bạc lên xe.
Quý Vô Tu vội vàng bò lên chiếc xe huyền phù to như xe tải thay cho việc đi bộ, sói bạc một đường đi tới này, tựa hồ càng trở nên im lặng hơn trước.
Lần đầu tiên nó mới biết, ngoài khu rừng rậm như địa ngục khủng bố ra, thì ra thế giới bên ngoài lại rộng lớn như vậy, lớn đến mức khiến nó cảm thấy tất cả mọi thứ đều xa lạ, cùng với cảm giác sợ hãi khó thể hình dung.
Nói thật ra, kỳ thực Quý Vô Tu cũng có chút khẩn trương.
Làm một kẻ nghèo bức chính cống, khi y nhìn thấy hoa viên trang lệ như vậy liền xấu hổ mà sinh ra một cảm giác câu nệ.
Nhưng khi Quý Vô Tu phát hiện hình bóng cô độc sợ hãi của sói bạc, không khỏi ngơ ngẩn.....
Nghĩ tới đầu sói này đã từng tìm được đường sống trong chỗ chết, đối mặt với một địa phương xa lạ như vậy, nhất định sẽ càng sợ hãi hơn với một kẻ đã từng là con người như y.
Khi sói bạc khẩn trương sắp nhịn không được muốn gầm nhẹ.....
Đột nhiên, mộ thanh âm giống như khẩn trương vang lên.
"A ô ~"
——Nơi này thật đáng sợ.
Sói bạc yên lặng quay đầu, trơ mắt nhìn kia đồ xấu xí sợ tới mức không ngừng run rẩy, cơ hồ sắp cuộn tròn mình lại như trái bóng.
Tự mình cảm giác là một con sói trưởng thành, có trách nhiệm chiếu cố đồng loại cùng trong hoạn nạn, tuy không biết đồ xấu xí này là gì, nhưng sói bạc vẫn áp xuống sợ hãi trong lòng, hơi cứng đờ gầm nhẹ: "Ngao! Ngao ô."
—— Đừng sợ! Ta sẽ bảo hộ ngươi.
Cục bông càng run mạnh hơn, điều này khiến sói bạc cảm thấy mình nên làm gương tốt, nó gầm gầm gừ gừ, nỗ lực tỏ ra bản thân hoàn toàn không sợ hãi.
Cục bông chớp mắt, như bị lấy nhiễm dũng khí, tần suất run rẩy dần dần giảm bớt, cuối cùng hai mắt sáng lấp lánh gầm gừ: "A ô ~"
—— Ngươi lợi hại quá.
Sói bạc được khích lệ có chút không thoải mái, nó lập tức quay đầu, không để ý tới Quý Vô Tu nữa, nhưng rõ ràng cái đuôi không nên đong đưa lại khẩn trương không ngừng run rẩy.
Một đường hài hòa, khi tới nơi, Quý Vô Tu vẫn nhịn không được lại lần nữa cảm khái một phen.
Biệt thự này rộng quá!
Còn mang theo vườn cây và hồ nhân tạo.
Quả thực như thắng cảnh du lịch đẹp không tả nổi.
Ở chỗ này sinh sống thì chắc mỗi ngày tâm trạng để sung sướng nhỉ?
Ngay vào lúc này, nguyên soái nhìn bốn phía, rất nhanh dưới sự kiến nghị của quản gia, lầm thời bỏ Quý Vô Tu và sói bạc vào trong vườn hoa, cũng phái người canh chừng cửa vườn hoa, đề phòng hai bọn nó ra ngoài đả thương người.
Hơn nữa thừa dịp mấy ngày này, lập tức xây dựng một khu vực chuyên môn cho hai đầu thú biến dị này cứ trú và vui chơi ở bên cạnh.
Nguyên soái sờ sờ Quý Vô Tu, đang muốn nói điều gì đó, nhưng quang não truyền tới thanh âm cảnh cáo dồn dập, giống như tiền tuyến xuất hiện vấn đề, nguyên soái chỉ có thể rời đi ngay lập tức, cũng may trước khi đi hắn dặn dò hạ nhân phải chăm sóc tốt cho hai con thú biến dị này.
Quý Vô Tu rất là vừa lòng với nơi ở lâm thời này của mình, vườn hoa này rộng tới mức không nhìn thấy đường biên, hơn nữa bên trong cư nhiên còn có một căn nhà gỗ nhỏ.
Cách hàng rào cao cao, xung quanh biệt thự có không ít hầu gái và người hầu đang bận rộn, hơn nữa trộm nói chuyện, tựa hồ đang nói về vị nguyên soái chưa từng tiếp cận bất cứ thú biến dị và thú cưng nào, sao lại mang về hai con thú biến dị.
Trong đó có một con thú biến dị có màu lông đen trắng vẻ ngoài rất kỳ lạ, nhưng lại đáng yêu muốn chết, rõ ràng bề ngoài nhìn cực kỳ hung mãnh, nhưng nhìn thế nào cũng không có lực sát thương còn đáng yêu đến run rẩy tim gan.
Quý Vô Tu còn chưa làm gì, đã nghe thấy hệ thống vẫn luôn leng keng không ngừng vang lên, mà điểm bán manh của y cũng bắt đầu lấy tốc độ +1 +1 dần dần thong thả tăng lên.
Nhưng đối mặt với Quý Vô Tu một lần đạt được 520 điểm bán manh mà nói, loại điểm bán manh ít đến đáng thương này, hoàn toàn không thể khiến y trở nên hưng phấn.
Hệ thống: [......]
Ký chủ thật sự bị chiều hư.
Xung quanh không ít hầu gái bị manh che ngực lại, hận không thể thét lên chói tai,nhưng nghĩ tới quản gia còn ở gần đây, liền cứng rắng nhịn lại, cúi đầu vội vàng rời đi.
Không được nhìn nữa.
Nếu không thật sự sẽ bị manh chết.
Âm thanh keng keng keng thực nhanh liền giảm bớt hơn nửa, tuy Quý Vô Tu chê những người này cống hiến ít tích phân, nhưng cũng không chứng tỏ y hoàn toàn không để tâm, lập tức không nhịn được nói: "Hệ thống sao lại thế này?"
Hệ thống rất là bất đắc dĩ: [Còn sao lại thế này gì nữa, nữ giới luôn không chống lại được sinh vật chuyên môn vì đáng yêu tồn tại như ngài, sợ ảnh hưởng đến công việc nên đi rồi.]
Quý Vô Tu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà không phải vì giá trị mị lực của y giảm xuống.
Đối mặt với Quý Vô Tu tới, rất nhiều hầu gái đều manh đến tim gan run rẩy, thậm chí muốn sờ sờ ôm một cái.
Nhưng.....đây cũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi.
Nếu Quý Vô Tu thật sự đi qua, đám hầu gái đó tuyệt đối sẽ là người đầu tiên hét lên, thậm chí sợ hãi đến chết.
Còn đám hầu nam thì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã kinh ngạc về bề ngoài độc đáo của đầu thú biến dị này, rồi sau đó sôi nổi cống hiến một chút điểm bán manh, trừ điều này ra, bọn họ vẫn duy trì tư thái trung lập với điều này, không chào đón cũng không phản cảm.
Dù sao tất cả mọi thứ ở đây đều là của nguyên soái, hắn muốn làm gì cũng được.
Thân là người hầu cho dù không muốn, cũng không thể thay đổi những việc này.
Đây là sự khác nhau lớn nhất giữa người thường và thợ săn bắt thú.
Đại đa số bọn họ đều vô cùng sợ hãi đối với thú biến dị.
Trong ấn tượng của bọn họ, thú biến dị tượng trưng cho nguy hiểm, chúng nó vô cùng thông minh giỏi về tùy thời đánh lén, cho nên cho người ta cảm giác còn nguy hiểm hơn so với trực tiếp đi lên giết trùng biến dị.
Ngay cả Quý Vô Tu đều gặp phải đãi ngộ như vậy, càng đừng nói tới sói bạc bản thân đã vốn 'hung tàn', miệng vết thương đầy máu thịt kia, còn có đôi mắt âm trầm bạo ngược kia, nó khiến tất cả mọi người lập tức tránh xa ba bước, vẻ mặt kiêng kị.
Tuy ánh mắt của sói bạc nhìn qua như có vẻ tùy thời sẽ giết chết những người này, nhưng từ đầu tới cuối nó vẫn ngồi ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt thường thường nhìn Quý Vô Tu, trong ánh mắt lộ ra vô hạn phức tạp.
Thật là đồ xấu xí khiến người nhọc lòng.
Nếu nó giết chết những người này, đồ xấu xí cũng nhất định sẽ bị trừng phạt theo.
So với điều này, sói bạc tình nguyện lựa chọn nhẫn nại.
Bảo vệ đồ xấu xí ngu ngốc kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.