Edit: Bilun
Quý Vô Tu dựa theo trí nhớ, tìm được nơi đánh cướp con nhím lúc trước, ngửi khí vị trong không khí, nhưng vẫn không ngửi được mùi trái cây còn sót lại.
Bởi vậy có thể thấy được, con nhím kia còn chưa xuất hiện.
Quý Vô Tu chậm rãi ngồi xuống, vừa chờ vừa trầm tư.
Nói thật ra, kỳ thực y không muốn phát rồ như vậy, chuyên môn nhìn chằm chằm đánh cướp đồ ăn của con nhím đáng thương kia.
Nhưng ai bảo —— y không tìm thấy dồ ăn chứ.
Tìm cũng không thấy.
Chỉ có thể dựa vào đánh cướp mà sống mới có thể đủ nuôi sống bản thân.
Đột nhiên, bụi cỏ cách đó không xa sột soạt vài tiếng, con nhím cõng đồ ăn chậm rãi đi tới, nó đột nhiên ý thức được điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm cục bông đen trắng trước mắt, sợ tới mức lập tức co thành quả cầu, không nhúc nhích.
Quý Vô Tu chậm rãi đi qua đi, nhìn chằm chằm con nhím nhỏ hồi lâu.
Lâu đến đến mức con nhím nhỏ bắt đầu phát run.
Quý Vô Tu yên lặng thở dài một hơi, chậm rãi dịch mông, nhường đường cho con nhím này.
Con nhím sợ tới mức vẫn không nhúc nhích, kỹ năng giả chết đã đạt tới mãn cấp.
Quý Vô Tu lại lần nữa thở dài, không tiếp tục làm khó con nhím, lựa chọn rời đi.
Bộ dáng cuộn tròn vừa rồi của vị kia, y có chút không đành lòng xuống tay.
******
Giữa trưa, cuối cùng báo đen cũng tỉnh lại, nó ngẩng cổ, nhìn xung quanh, con ngươi thẳng đứng tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-manh-de-thang-cap/266963/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.