Edit: Bilun
Quý Vô Tu cảm thấy mình phải nỗ lực đối mặt với hùng sinh thảm đạm như vậy, đối mặt với một con báo kéo chân sau mình, đương nhiên y chỉ có thể cười lựa chọn tha thứ cho nó.
Ba nhân loại ngồi xuống, lấy ra bánh nén khô trong ba lô đơn giản ăn qua loa mấy miếng.
Quý Vô Tu liếc mắt một cái, lập tức không thèm ăn.
Báo đen vẫn như cũ ghé vào cáng, nhìn ba người kia không chớp mắt, đáy mắt lập lòe tia sáng của người thợ săn.
Quý Vô Tu hận không thể che trán thở dài, nhưng lại sợ động tác này quá mức nhân tính hóa ngược lại khiến cho ba người kia cảnh giác, chỉ có thể cẩn thận nhìn chằm chằm báo đen, để ngừa nó đánh lén.
Sau khi ăn xong, một người trong đó cố ý tìm chút trái cây ở gần đó, đặt xuống trước mặt cụ bông đen trắng, giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Ăn đi."
Quý Vô Tu nhìn chằm chằm mấy trái cây này, hoàn toàn koong có một chút tự giác cao ngạo nào của động vật, trực tiếp yên lặng cầm lên ăn, động tác chậm rãi mà vụng về.
Nhân loại trước mặt nhịn không được xoa xoa lông, cũng âm thầm phát ra tiếng cảm thán.
Động vật hoang dã, từ trước tới nay đều vừa bẩn vừa loạn.
Mà cục bông trắng đen trước mắt này, lại sạch sẽ khiến người sinh yêu thích, hận không thể xoa nắn thêm vài cái.
Quý Vô Tu yên lặng liếc mắt nhìn đối phương một cái, đầy mặt vô hồn, tiếp tục gặm trái cây, may mà người này chỉ nhẹ nhàng sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-manh-de-thang-cap/266960/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.