Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Không biết khi nào, tiếng ve kêu lại vang lên trong màn đêm, kêu đến tê tâm liệt phế.
Quý Vô Tu giật giật móng vuốt lông xù, ngẩng đầu nhìn mặt trăng đỏ như máu treo trên bầu trời đêm, nghĩ một vài thứ vẩn vơ.
Từ từ, cũng không biết trải qua bao lâu.
Tiếng ngay mỏng manh dần dần truyền tới, sinh vật hai màu đen trắng treo trên cành cây trở nên an tĩnh, ngoan ngoãn mềm mại như một chiếc kẹo bông gòn.
Sáng sớm, tiếng chim hót thường là âm thanh vang lên đầu tiên.
Quý Vô Tu rất nhanh bị đánh thức, vụng về xoa xoa đôi mắt đang nhíu lại, sau đó mới ngáp.
"Hệ thống, mấy giờ rồi?"
Hệ thống rất nhanh lên tiếng: [Tinh! Hiện tại là giữa trưa, so với ngày hôm qua, ngài lại ngủ nhiều hơn mấy giờ, tổng cộng 14 tiếng đồng hồ.]
Nhưng lúc này hệ thống lại không khiển trách Quý Vô Tu lười biếng, ngược lại có chút vui mừng.
Là một sinh vật dễ thương, phải lười biếng và tham ăn như vậy, mới khiến tất cả các sinh vật đều yêu thích.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Quý Vô Tu thuận lợi leo xuống cây.
Hình như có hơi đói.
Quý Vô Tu xoa xoa bụng, lộ ra một nụ cười xấu xa.
Nhưng cho dù như vậy, nhìn qua sinh vật hai màu đen trắng, vẫn ngốc nghếch và buồn bã, mang theo vô hạn tâm sự.
Quý Vô Tu bước từng bước nhỏ, trong lòng thậm chí có chút xíu áy này, mỗi ngày đều cướp bóc của con nhím kia có phải hơi quá đáng lắm không.
Đi được nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-manh-de-thang-cap/266952/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.