Chương trước
Chương sau
"Muốn làm gì? Luyện đan? Cái này chắc là không có tác dụng với Vân Thước đâu."

Trọng tài: "?" Đan lô?

Trọng tài cũng có chút nghi hoặc, muốn đan lô làm gì?

Minh Ý ngồi một bên xem trận đấu cũng cảm thấy bình tĩnh đến kì lạ, thật sự.

Có lo lắng cũng vô ích.

Cho dù nàng có thể không tin bất kì ai, nhưng không thể không tin vào năng lực bày trò của nhóm người này.

Tiết Dư thuận thế ném đan lô qua.

Đừng nói gì hết.

Con mẹ nó hiệu quả thật tốt, Minh Huyền né tránh phía sau đan lô, Tiết Dư thấy vậy liền vội vàng biến lớn đan lô, khống chế nó giúp Minh Huyền chặn lại công kích.

Đây chính là khảo nghiệm sự phối hợp ăn ý giữa hai bên.

Đan lô như một tấm chắn cực kì tốt.

Liên tiếp thất bại vài chiêu, Vân Thước muốn điên rồi: "Trọng tài!! Bọn họ gian lận!"

Trọng tài cũng xem đến ngây ngẩn cả người, sau khi phục hồi lại tinh thần, liền lạnh giọng: "Trường Minh Tông không được hỗ trợ gian lận, có nghe không?"

"Nè nè nè, sao lại nói là hỗ trợ gian lận." Mộc Trọng Hi la lớn, "Chúng ta chỉ đang ném đan lô chơi thôi mà, có gì đâu."

"..."

Diệp Kiều cũng bắt đầu quỷ biện: "Trọng tài, ta có câu hỏi."

Trọng tài lười nói đạo lí với tên đầu đất Mộc Trọng Hi, liền nhìn về phía Diệp Kiều, "Ngươi nói đi."

"Đan lô của ai?"

"Tiết Dư."

"Tiết Dư là gì?"

"Đan tu."

Diệp Kiều: "Có phải Đan tu không được phép tham gia vào trận thi đấu của Phù tu không? Ví dụ như ta ——" nàng nêu ví dụ thử: "Ta cũng là một Đan tu đứng đắn."

Từ viên đan dược khó ngửi kia, lại nghe nàng tự nhận mình là một Đan tu "đứng đắn", khóe miệng trọng tài liền giật giật, gật đầu: "Đúng vậy, Đan tu không được phép tham gia, ngay cả song tu và tam tu cũng không được đăng kí thi nhiều lĩnh vực."

"Nhưng đây không phải là lí do cho các ngươi gian lận!" Đột nhiên hắn nâng cao giọng.

Giọng của Diệp Kiều cũng đồng thời vang lên: "Vậy cái này cũng có gì sai đâu? Hắn không tham gia thi, cũng không lên sân khấu, hắn chỉ ném đan lô thôi mà."

Trọng tài: "Cái này là thuộc về viện trợ từ bên ngoài rồi!!"

Diệp Kiều tiếp tục sự quỷ biện của mình: "Kiếm tu có thể điều khiển kiếm, thì Đan tu chúng ta điều khiển đan lô thôi, có gì đâu? Chúng ta không có giúp hắn, chỉ là Tiết Dư đang điều khiển đan lô thôi mà, ờm, nếu ngươi cũng muốn xem, thì để ta biểu diễn cho ngươi xem một màn đan lô bay lên không trung nha, ngươi thấy sao? Rất hợp lí đi?"

"???"Hợp lí cái đầu ngươi á.

Mắt thấy Diệp Kiều cũng muốn lấy ra đan lô của mình, trọng tài liền nhanh tay nhanh chân cản nàng lại, giỡn hoài, một cái đan lô đang bay loạn nãy giờ cũng đủ rồi, không mượn xuất hiện thêm một cái nữa.

"Đan lô này cũng không công kích người, càng không gây thương tổn gì cho Vân Thước." Tiết Dư mặt không biến sắc nói, "Trọng tài, đây là do ngươi kì thị. Ngươi nhìn xem, ngươi đã kì thị đan lô của ta đến cái dạng gì rồi."

Hắn vừa nói vừa khống chế đan lô bay qua bay lại.

Trọng tài: "..." Bà nội cha nó, ai kì thị đan lô của ngươi chứ?"

Tiết Dư rất thích dùng đạo đức để chèn ép người khác, điều này khiến trọng tài bị nghẹn họng một lát, "Nhanh tay thu hồi đi!!"

Tiết Dư cười một cái, không nhây nữa, đem đan lô cất đi, đây là do bọn họ sáng sớm đã thương lượng, chỉ cần kéo dài thời gian là đủ rồi.

Tạo cho Minh Huyền chút thời gian, để hắn bày trận.

Có đan lô như một tấm lá chắn, Vân Thước sẽ bị giữ chân một khoảng thời gian, chờ nàng ta phát hiện ra thì cũng đã chậm.

Thân ảnh Minh Huyền lại một lần nữa biến mất, bùa chú ánh vàng đồng thời dán lên người Vân Thước.

Vân Thước nắm bắt được vị trí của hắn, liền cất bước, đâm tới một kiếm, Kim Cương Phù thay phiên nhau hóa thành tro tàn.

"Mắc câu rồi." Đôi mắt Minh Huyền cong lên, đột nhiên lui về phía sau, trận pháp khởi động, năm vị trí sáng lên phù quang, trận pháp công kích hình thành, vài đợt công kích nhanh chóng bay ra, đánh vào người Vân Thước, nàng theo bản năng muốn sử dụng Kim Cương Phù để chống cự.

Minh Ý đang ngồi xem thi đấu cùng bọn họ, nhỏ giọng: "Ly Hỏa Trận."

"Chúng ta là một trong số tám đại gia tộc am hiểu về trận pháp, Minh Huyền còn là cực phẩm hỏa linh căn."

Hiệu quả lại càng thêm rõ ràng.

Trong nháy mắt khi trận pháp hình thành, trên tay Vân Thước liền tụ lại dòng nước định dập tắt vòng lửa, nàng ta cảm thấy mặt mình bị nóng đến đau rát, giống như nước bên trong cơ thể đang dần bốc hơi trở nên khô nứt.

Ngọn lửa lan rộng, che trời lấp đất bao phủ lấy nàng ta, nước trên tay Vân Thước vừa mới được ngưng tụ lại. Thì nó đã thuận tiện bén lửa đốt cháy luôn quần áo trên người.

Trong khoảnh khắc khi nó bốc cháy, nhờ vào việc nàng đang mặc tông phục, nên ngọn lửa chỉ có thể đốt cháy lớp bên ngoài, Vân Thước thấy vậy liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên mặt lại chịu không được, làm sao kiếm có thể ngăn được lửa đây?

Đây chính là điểm đáng sợ của Phù tu, một khi trận pháp đã được hình thành, trừ khi bản thân thật mạnh, còn không thì chỉ có thể chịu cảnh bị nhốt đến chết.

Nhìn Vân Thước bị buộc phải liên tục bại lui, Diệp Kiều lập tức đứng lên, nói: "Nhị sư huynh, dẫm nàng!"

"Dẫm mặt nàng ta." Mộc Trọng Hi nhìn thấy cục diện đã thay đổi, liền bắt đầu nói tiếng chó: "Nhanh lên nhanh lên, nàng ta thế nhưng lại muốn đánh vào gương mặt phong lưu phóng khoáng của ngươi, chuyện gì có thể nhịn nhưng chuyện này thì không a."

Một đám xem náo nhiệt không chê chuyện lớn lại đổ thêm dầu vào lửa.

Minh Huyền nghe xong liền thật sự đi dẫm, không chỉ dẫm, mà sau khi dẫm xong hắn còn ác liệt nghiền xuống, rồi dùng chân lưu loát đạp bay nàng ta xuống đài.

Vân Thước toàn thân bị lửa đốt đến nỗi chật vật nhìn không ra, nàng ta nhìn chằm chằm Minh Huyền, chưa từng gặp trúng cục đá cản đường lớn như này, đặc biệt là đang trong tình trạng thắng liên tiếp, chợt bị đánh bại, lại còn bị dẫm mặt.

"Sao ngươi có thể làm như vậy với ta." Vân Thước tức đến mức ngực phập phồng, cắn môi muốn ứa máu, chưa từng gặp qua người nào thi đấu lại chơi dẫm mặt đối thủ.

"Ngươi quản cách làm của ta à?" Minh Huyền cười nhạo, "Ngươi thua."

"Không ai nói cho ngươi biết, phải luôn luôn chú ý đến vị trí của Phù tu sao?"

Hắn bay tới bay luôn nửa ngày, Vân Thước liền giống như điên chọn lúc hắn sơ suất để đâm, chiêu nào cũng toàn là muốn mấy mạng hắn, nên làm gì để ý đến đầu ngón tay Minh Huyền đang lặng lẽ kết ấn bày trận.

Vấn đề nàng ta là một Phù tu, nhưng ngay cả điểm quan trọng như này còn không biết.

Minh Huyền nhếch môi: "Lần sau nhớ chú ý, đừng lặp lại sai lầm nha."

Cực kì càn rỡ.

"Vân Ngân dạy đệ tử kiểu gì vậy trời?"

"Bọn họ là đại tông thiên về Phù tu chính thống, lại dạy ra một đệ tử như này, vậy mà vẫn không biết xấu hổ tự nhận mình là chính thống ư."

Tống Hàn Thanh đã dặn dò Vân Thước, lúc đối đầu với Phù tu phải luôn chú ý đến động tác cùng với những điểm khác lạ của đối thủ.

Nhưng không ngờ nàng ta lại bắt chước theo Diệp Kiều làm mấy trò hèn hạ, dùng kiếm để đấu với Phù tu, liên tiếp chiến thắng leo lên thẳng vòng ba.

Tống Hàn Thanh nhìn nàng ta thi đấu, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Kệ đi, Kiếm tu thi đấu với Phù tu, dễ như cắt rau, nhưng không ai ngờ được, Vân Thước lại gặp phải người của Trường Minh Tông.

Để nói về những cách thức hèn hạ, thì ai qua nổi Trường Minh Tông.

Tống Hàn Thanh tới nơi này vì muốn xem Minh Huyền thi đấu, hai người đều là Phù tu, trận chung kết sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải. Do đó cần quan sát một chút để không mắc sai lầm, chỉ có điều hắn sớm không tới muộn không tới, lại tới vừa đúng lúc Vân Thước bị Minh Huyền đá thẳng xuống đài thi đấu.

Vân Thước lập tức trào nước mắt, "Đại sư huynh."

"Thua cũng thua rồi." Tống Hàn Thanh cũng thấy không có chỗ nào sai, "Cái này vẫn chưa phải thi đấu để giành mười vị trí đầu." Cùng lắm thì thua vài điểm, chỉ cần thi đấu thêm mấy trận nữa thì tích lũy lại điểm được rồi.

Vân Thước cắn môi, đôi mắt hiện lên tia oán hận, "Không giống nhau." Không hề giống nhau, thua Trường Minh Tông, chính là một đả kích thật lớn với nàng, đặc biệt là tên Minh Huyền kia, sao hắn dám dẫm mặt nàng?!

Chuyện này Tống Hàn Thanh cũng lười đi an ủi nàng ta, thua cũng thua rồi, giờ trách ai, dù sao cũng đâu phải hắn thua, với lại Tống Hàn Thanh cũng không có phẩm chất cao thượng thích đi an ủi người khác đâu.

***********

"Cấm sự can thiệp từ bên ngoài khi Đan tu đang thi đấu, đặc biệt là hành động luyện đan dược có mùi kì lạ."

"Cấm đan lô xuất hiện khi Phù tu đang thi đấu! À không, phải là cấm tất cả đồ vật bên ngoài bay vào giữa sân khi Đan tu đang thi đấu mới đúng!!"

Ban tổ chức là Diệp gia, bọn họ liên tiếp bổ sung vài quy tắc, thuận tiện phái người đi thông báo cho nhóm thân truyền, đặc biệt là Trường Minh Tông!!

"Còn gì nữa không?"

Hắn hít sâu, phất tay: "Chờ Trường Minh Tông thi xong, ta sẽ nghĩ tiếp nên cấm thêm chuyện gì."

Không nghĩ tới, không nghĩ tới, đám người này, thật đúng là khó lòng phòng bị mà!!

Bộ quy tắc nhiều lỗ hổng lắm hay sao, mà lại để cho đám quỷ yêu này lách luật dễ như ăn cháo.

Bên kia, sau khi đi xuống đài thi đấu, Minh Huyền liền nhíu mày, "Vân Thước kia, tâm lí thật biến thái, một lời không vừa ý liền điên cuồng dùng kiếm đâm ta."

"Ta nói rồi." Tiết Dư: "Trong lòng nàng ta, thật sự rất ghét chúng ta."

Dừng một chút, đôi mắt hắn chợt lóe, giống như suy tư linh tinh được gì đó, "Chính xác phải gọi là hận đi?"

Chữ 'hận' này tạo cho người nghe cảm giác thật vi diệu, Mộc Trọng Hi trước đó vẫn không để bụng, ngoài chán ghét ra thì còn gì nữa sao? Tống Hàn Thanh luôn chán ghét bọn họ, nhưng cũng có làm gì được đâu.

"Hận thù phải lớn cỡ nào, mới có thể ra tay muốn lấy mạng người như này." Người ngoài có thể nhìn không ra, nhưng mấy Kiếm tu đều thấy rõ, toàn là chiêu dùng để lấy mạng người khác.

Mộc Trọng Hi có chút buồn bực: "Khi nào thì Nguyệt Thanh Tông mới đuổi nàng ta đây."

"Trừ khi tìm được một cực phẩm linh căn mới." Nếu không thì nằm mơ đi.

Sau khi trận đấu của Minh Huyền kết thúc, thì bên Kiếm tu cũng không có gì để xem.

Mười vị trí đầu thì nhóm thân truyền đã giành hết mấy chỗ.

Tán tu lại giống như đồ ăn được dâng đến tận miệng.

Vào được mười vị trí đầu là ổn.

Quan trọng là xếp hạng của mười vị trí đầu kìa.

Tiết Dư lẩm bẩm tự nói: "Trước mắt ngoại trừ Minh Huyền xui xẻo gặp phải Vân Thước, thì chúng ta không có cơ hội chạm mặt với mấy thân truyền khác đâu."

*************

Ngày hôm sau.

Tiết Dư nhìn thấy số thứ tự rút thăm xếp hạng, liền sửa miệng: "Ờm thôi được rồi, ta xin rút lại câu 'ngoại trừ Minh Huyền xui xẻo' nha."

Trên đó viết rõ ràng là 15.

Mấy người bọn họ thấy thế liền chạy đi dò bảng điểm, để xem hạng 15 là ai?

"Diệp Thanh Hàn."

Nói xong câu đó, không khí trong phòng liền phảng phất trầm lại vài giây.

"Đại sư huynh cùng Diệp Thanh Hàn chạm mặt?"

"Hai người bọn họ? Đài thi đấu không thể bị đập nát đâu."

Hai người ở đây đều đang rất kích động, chỉ có người trong cuộc là bình tĩnh, Chu Hành Vân nghĩ nghĩ, "Đánh được thì đánh, đánh không lại thì thôi."

Dù sao đánh không lại hắn liền nhận thua.

Tiết Dư: "Đại sư huynh là Kim Đan Đỉnh Phong, Diệp Thanh Hàn là Nguyên Anh Kỳ, thua một cái cảnh giới. Tuy nhiên..."

Theo lí thuyết, trước đó Diệp Thanh Hàn với Chu Hành Vân đều ngang bằng cảnh giới với nhau, nếu nỗ lực, thì Đại sư huynh cũng có thể đột phá Nguyên Anh Kỳ.

Chỉ có điều hắn lười.

Đơn giản là không muốn mạnh mẽ đột phá.

Nên vẫn luôn chậm rãi kéo dài cho tới hiện tại.

Mộc Trọng Hi bức xúc: "Vận may của ngươi sao lại thấp đến mức này chứ?"

Vốn tưởng rằng gặp trúng tất cả đối thủ đều là Kim Đan Kỳ thì đã đủ xui xẻo rồi, nhưng kết quả còn chưa đến trận chung kết, đã chạm trúng mặt Diệp Thanh Hàn.

Bên này, Diệp Kiều đang cùng với Minh Huyền nghiên cứu về những loại bùa chú mới.

Khả năng phòng ngự của Kim Cương Phù thì không cần phải bàn, có thể chặn lại bất kì công kích nào, nhưng lúc vẽ lại rất tốn thời gian cùng tinh lực.

Đầu ngón tay Minh Huyền chấm chấm nước, vẽ vài nét bùa lên bàn gỗ, "Có một loại bùa chú, gọi là Vây Chắn Phù, nghe nói dùng tốt lắm."

"Chúng ta có thể vẽ thử một lá để xem hiệu quả của nó."

Lần đầu Diệp Kiều nghe qua loại Phòng Ngự Phù như vậy, liền có chút nghi ngờ: "Ngươi tự nghĩ ra hả?"

"Không không không."

"Minh gia chúng ta là một trong tứ đại gia tộc am hiểu về bùa chú." Hắn không chút để ý bắt đầu lôi kéo, "Cùng nhau vẽ thử xem, hiệu quả tốt lắm đó."

Diệp Kiều: "..." Bùa chú độc quyền của nhà mình lại đem dạy cho người ngoài, thật là một đứa con xuất sắc của Minh gia.

Dù sao thì Minh gia cũng là gia tộc lâu đời, nội tình thâm sâu, nên kho tàng bùa chú của bọn họ sẽ nhiều hơn so với người khác, hắn xoay bút lông sói trong tay, lưu loát đặt bút xuống, vừa vẽ vừa nói lẩm nhẩm, "Bình thường thì loại bùa chú này được dùng để ngăn cản những đòn công kích mạnh mẽ, khi gặp phải công kích thì nó mới khởi động."

Hơn nữa loại bùa chú cao cấp như này rất dễ bị thất bại.

"Trước đó ta vẫn luôn không dám thử. Vì cảm thấy năng lực bản thân không bằng mấy Phù tu khác." Đặc biệt là nhóm Phù tu của Nguyệt Thanh Tông.

Diệp Kiều thấy thế liền cổ vũ hắn: "Sao lại như thế được? Bọn họ sao lại xứng để so với ngươi. Chúng ta là đệ nhất a."

Minh Huyền vực dậy tinh thần: "Không sai, chúng ta là đệ nhất."

Hai Phù tu tự cổ vũ cho nhau, tự khen lẫn nhau, sau đó hơn nửa đêm liền cúi đầu vẽ bùa.

KFC nghe bọn hắn tự khen lẫn nhau cả đêm: "..." Đúng là tra tấn mà, thật sự luôn đó.

Hai người bọn họ đúng là một đứa dám khen, một đứa dám nhận.

Lúc Mộc Trọng Hi đạp cửa đi vào, thì hai người đều đang vẽ bùa.

"Mọi người, mọi người."

"Ta có tin tức để nói cho các ngươi nghe nè."

Hắn ngồi kế bên Diệp Kiều đang vùi đầu vẽ bùa, lo lắng sốt ruột mở miệng: "Đại sư huynh cùng Diệp Thanh Hàn, hai người bọn họ......"

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị đánh gãy.

"Như thế nào?" Diệp Kiều thổi thổi lá bùa vừa mới vẽ xong, ngẩng đầu nhìn thấy hắn trưng ra bộ dáng mất hồn mất vía, muốn nói lại thôi, do dự suốt nửa ngoài, liền thuận miệng hỏi câu, "Đại sư huynh kết hôn với Diệp Thanh Hàn hà?"

Minh Huyền: "Tân lang không phải ngươi?"

Mộc Trọng Hi: "...??"

Hắn phồng má, kéo ghế ngồi xuống: "Các ngươi nghiêm túc một chút được không, lúc biết tin hai người họ rút thăm chạm mặt nhau. Bên ngoài đã bùng nổ rồi."

Hai người lúc bên trong bí cảnh cũng chưa từng gặp nhau, nếu gặp phải thì cũng chỉ là người lạ thoáng qua.

Nhưng thi đấu cá nhân thì khác, tuy rằng vẫn chưa đến lúc thi đấu giành thứ tự trong mười vị trí đầu, nhưng khi chạm mặt, thì sẽ xác định được năng lực của đối phương, đến lúc đó khi trận này đến hồi kết thì mọi người cũng có thể suy đoán được thứ hạng rồi.

Minh Huyền ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn: "Đại sư huynh xui tới vậy luôn đó hả? Sớm như vậy mà đã gặp phải rồi."

Tuy rằng Chu Hành Vân vẫn luôn cà lơ phất phơ, những cũng không thể đến mức như này đi.

Trong trận thi đấu của Kiếm tu, chỉ có Diệp Thanh Hàn là Nguyên Anh Kỳ. Ai mà ngờ kết quả giữa một bầy thân truyền, thì Chu Hành Vân lại bốc trúng.

"Đúng vậy." Mộc Trọng Hi gật đầu: "Ngày mai sẽ đi xem thi đấu."

Diệp Kiều ngẩng đầu, cười xán lạn: "Vừa lúc, ta có mấy lá bùa, để Diệp Thanh Hàn giúp ta thử hiệu quả của chúng."

"???"

"Đây chính là trận thi đấu giữa Nguyên Anh Kỳ cùng Kim Đan Đỉnh Phong, vậy mà ngươi lại để cho bọn họ thử nghiệm hiệu quả của mấy lá bùa này?" Còn cái gì quá đáng hơn như vậy nữa không?

"Nguyên Anh Kỳ cùng Kim Đan Đỉnh Phong bộ không phải là người hả?"

Diệp Kiều cất đi mấy lá bùa trong tay, nhẹ nhàng nói: "Suỵt, là ta với Minh Huyền vẽ Phòng Ngự Phù, cùng với một vài lá bùa lạ lạ. Tóm lại, ta đảm bảo sẽ không gây nên chuyện gì lớn đâu."

Mộc Trọng Hi: "..."

Thôi kệ đi, dù sao khi có Diệp Kiều nhúng tay vào, thì từ tận đáy lòng hắn hi vọng, vào lúc hai người thi đấu sẽ không xảy ra việc gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.