Thấy thái độ như muốn tránh còn không kịp của Diệp Kiều. Mộc Trọng Hi sờ chóp mũi, chọc nàng: "Lúc trước ta đã nói rồi, đừng có lấy tên khó nghe như vậy mà."
Đoạn Trần, Triều Tịch, Bất Kiến Quân.
Trưởng lão phụ trách điền thông tin ngẩng đầu xem xét bọn họ, sau đó nhỏ giọng nói với người bên cạnh, "Trường Minh Tông có nhiều linh kiếm ha."
Ngay cả năm đứa đệ tử thân truyền của Vấn Kiếm Tông còn chưa có kiếm bản mệnh của mình.
Hắn gật đầu, cười, "Thanh "kiếm" trong tay đứa nhỏ Diệp Kiều kia nhìn kĩ cũng không vô dụng." Tuy bộ dạng của nó rất kì lạ, nhưng đợi đến lúc thi đấu, chỉ cần nàng lấy nó ra, không cần làm gì hết thì cũng đem lại cảm giác vũ nhục đối thủ rồi.
Không giống kiếm, mà lại giống một loại linh khí hàng hiếm hơn.
Sau khi thi đấu đoàn đội kết thúc, nhóm người cũng đồng loạt quay về tông môn của mình để chuẩn bị một chút, đợi vài ngày nữa sẽ đến nơi tổ chức trận đấu.
Năm người sau khi giành được hạng nhất, lúc trở về tông đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình mà trước nay chưa từng có, mỗi người đều bị vây quanh, đặc biệt là Diệp Kiều, nam nữ có đủ, kích động tóm lấy nàng để hỏi về chuyện thi đấu.
"Trước đó ta toàn xem trên lưu ảnh thạch, Diệp Kiều ngầu chết mất!"
"Diệp Kiều ngươi, nhây quá chừng."
"Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy bộ dạng của bí cảnh đó."
"Làm sao ngươi sử dụng được linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-lanh-cuu-vot-ca-tong-mon-/3555974/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.