Chương trước
Chương sau
Liên tục vài đợt lôi kiếp, tuy Diệp Kiều có thể hấp thu nhưng bao nhiêu cũng đã đủ, nàng sử dụng Đạp Thanh Phong bắt đầu chạy, còn thiên lôi thì quyết tâm điên cuồng đuổi theo sau.

Diệp Kiều: "..." Con mẹ nó.

Nàng biết ngay mà, thiên lôi này là vì nàng mà đến.

Diệp Thanh Hàn đứng xem một bên đã có chút nghẹn họng nhìn trăng trối, hắn chưa từng gặp qua thiên lôi không đánh người độ kiếp mà đi đánh người ngoài như này, thế là hắn không chút do dự chủ động thay nàng chặn lại một chút.

Đây là lôi kiếp của hắn, tuy rằng nửa đường không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không thể để một mình Diệp Kiều bị đánh được.

Diệp Kiều cảm động quay đầu lại: "Cảm ơn."

Vì thế trường hợp liền dần dần chuyển thành hai người thay phiên nhau bị đánh, tuy Diệp Thanh Hàn có lòng chia sẻ nhưng cũng không có tác dụng gì mấy.

Thiên lôi chủ yếu vẫn muốn đánh Diệp Kiều, một đường mang theo tia sét xẹt lửa đánh xuống, tốc độ hấp thu của linh căn Diệp Kiều cũng không theo kịp tốc độ sét đánh.

Nhóm thân truyền đứng bên ngoài có chút hoang mang: "Bên trong đáng xảy ra chuyện gì vậy?"

Đang yên đang lành, vì sao thiên lôi đánh xong bên này lại chuyển sang bên kia?

Không đúng lắm thì phải.

"Không biết nữa." Sở Hành Chi gãi đầu, chẳng lẽ là Đại sư huynh nhà hắn có thể phân thân? Còn biết dịch chuyển?

Lôi kiếp đánh xuống liên tục nên căn bản muốn nhìn trộm cũng không được, bây giờ người ở bên trong sống chết như thế nào cũng không ai biết.

Trưởng lão nhìn lôi kiếp càng ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt nhiều lần biến hóa: "Diệp Kiều của Trường Minh Tông còn ở bên trong."

Sẽ bị đánh chết đi?

Con nhóc đó cũng là một thiên tài tam tu đó.

Trưởng lão Bích Thủy Tông sắc mặt trầm trọng: "Nếu nàng cố gắng trốn xa một chút, chắc sẽ không bị ảnh hưởng nhiều." Dù sao Diệp Kiều còn có một tiểu quỷ biết điều khiển lĩnh vực, nên chắc là không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng đâu.

Người bọn họ nên lo lắng vẫn là Diệp Thanh Hàn thì đúng hơn, hắn có thể dưới đợt lôi kiếp cuồng nộ như này mà chống đỡ được hay không.

Nhưng mà...

Diệp Thanh Hàn từ đầu còn có thể giúp Diệp Kiều chia sẻ lôi kiếp thì dần dần cũng trở thành người ngoài, dù hắn có đứng kế bên Diệp Kiều, thì thiên lôi cũng không thèm để ý đến hắn, vẫn đánh Diệp Kiều.

Diệp Thanh Hàn đã dần có chút chết lặng, vốn dĩ ban đầu bộ dạng hắn còn lạnh lùng thì bây giờ đã hóa thành tượng đá.

Này rõ ràng là chuyện của hai người, nhưng cuối cùng hắn lại là người ở ngoài cuộc?

Lôi kiếp giằng co ba ngày mới kết thúc, bên ngoài có không ít người đang lo lắng, nhưng kèm theo đó cũng là sự vui mừng, lôi kiếp càng mạnh, chứng tỏ thiên phú của Diệp Thanh Hàn càng cao.

Lôi kiếp ba ngày ba đêm, Diệp Kiều đã tàn tạ, ngã trên mặt đất, từ miệng bay ra một u linh nhỏ xíu.

Diệp Thanh Hàn do dự hỏi: "...Ngươi, có khỏe không?"

Hắn chưa từng vượt qua lôi kiếp nào lại nhẹ nhàng như này.

Đây còn là lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ nữa chứ.

Hắn có thể bình an độ kiếp, không phải nhờ vào nỗ lực bản thân hay là năng lực cường đại.

Mà là do, lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ trên cơ bản chỉ toàn là đánh Diệp Kiều.

Có chút quá đáng đi.

Diệp Kiều kiên cường nâng lên một đầu ngón tay, bị sét đánh đến mức chậm rãi phun ra một ngụm khói đen: "Còn tốt."

Nói xong, nàng liền mơ hồ cười: "Ha...ha...ha...ha."

Nàng có thể cảm giác được linh căn của mình đã lớn hơn rất nhiều.

"..."

Diệp Thanh Hàn cảm thấy nàng không ổn lắm thì phải.

Thậm chí còn có chút giống như là bị sét đánh đến mức tinh thần bất thường luôn rồi.

************

Thiên lôi cuồn cuộn, đánh suốt ba ngày ba ba đêm, theo lí thuyết thì Diệp Thanh Hàn ở bên trong đã sớm bị đánh đến sống chết không rõ rồi, dù có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì bị đánh lâu như vậy cũng sẽ quá sức chịu đựng, nên lúc này ở bên ngoài đã chuẩn bị tốt cứu thương vọt vào giúp hắn.

Kết quả lại phát hiện, hắn chỉ mặt xám mày tro một xíu, chứ không bị đánh đến hồ đồ.

Diệp Kiều chậm chạp đi ra, quần áo của nàng bị sét đánh cho te tua tơi tả, trang phục thân truyền chỉ nói là chống nước với lửa chứ không bao gồm chống sét.

Nàng uể oải, khập khiễng đi ra, nhìn như ăn xin lưu lạc ở xó xỉn nào đó.

Thấy hai đứa nhỏ đều không có việc gì, các trưởng lão cũng yên lòng, bắt đầu chăm chú nhìn Diệp Thanh Hàn, chậm rãi cảm thán: "Tương lai của tên nhóc này về sau sẽ cực kì rộng mở."

Lôi kiếp hung bạo như vậy, đã lâu không xảy ra ở Tu Chân Giới.

Mấu chốt nhất chính là, sao hắn lại độ kiếp nhẹ nhàng như vậy.

Quả nhiên.

Đệ nhất kiếm đạo, phải là như vậy!

Diệp Thanh Hàn đi ra liền bị một đám vây quanh chúc mừng, Diệp Kiều bị đá qua một bên cũng bị các sư huynh tóm đi chỗ khác.

Trưởng lão trầm giọng nói: "Diệp Kiều?"

Đúng rồi.

Tất cả đều bận rộn chúc mừng Diệp Thanh Hàn, mà quên mất Diệp Kiều.

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông chỉ vào nàng, giận mắng: "Dám to gan lớn mật xông vào, sao lại ngỗ nghịch như vậy, trong mắt của ngươi rốt cuộc có trưởng lão chúng ta hay không hả?"

Diệp Kiều thành khẩn nói: "Thật xin lỗi."

Đối phương lạnh lùng vung tay áo, "Trường Minh Tông, trừ điểm."

"Trừ trừ trừ, trừ lẹ đi." Mộc Trọng Hi cũng không quan tâm, dù sao hiện tại bọn họ cũng hạng nhất rồi, hắn chỉ lo lôi kéo Diệp Kiều đi: "Nếu không có việc gì nữa thì chúng ta đi đây."

Tiết Dư chỉ có thể chạy nhanh đến trấn an trưởng lão Vấn Kiếm Tông, hắn ôn hòa mang theo chút khiêm tốn nói: "Trưởng lão, thật ngại quá. Gần đây tinh thần của bọn họ không được bình thường cho lắm, để ta đi xem thế nào."

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông: "..." Tên nhóc nhà ngươi cũng có bình thường đâu.

Sau khi nhìn thấy đám người Trường Minh Tông bỏ trốn mất dạng, Diệp Thanh Hàn há miệng thở dốc, theo bản năng muốn gọi Diệp Kiều lại, nhưng ý thức được có quá nhiều người xung quanh, nên hắn đành mím môi, bỏ qua suy nghĩ này.

Diệp Thanh Hàn kỳ thật muốn gặp mặt hỏi nàng một chút, vừa rồi là tình huống như thế nào.

Bởi vì là thân truyền đầu tiên đột phá Nguyên Anh Kỳ, nên Diệp Thanh Hàn mới ra tới liền vừa phải đối phó với một số người muốn chạy đến làm quen, vừa phải củng cố lại cảnh giới.

So sánh với sân nhà Trường Minh Tông thì bên này có vẻ yên ổn hơn.

"Sao rồi? Ngươi cảm thấy có thể phá mấy cảnh?" Tiết Dư đem đan dược đưa cho nàng, vì hắn là Kím Đan Trung Kỳ nên đan dược luyện ra đối với Trúc Cơ như Diệp Kiều có tác dụng rất nhanh chóng, có thể củng cố được cảnh giới mà không mất nhiều thời gian.

Diệp Kiều: "Muốn ói."

Đan điền nặng trĩu, linh khí tạo thành lốc xoáy chui vào bên trong, với tốc độ đó trong nháy mắt linh khí dần tụ tập ở sân Trường Minh Tông.

"Trời ơi." Mộc Trọng Hi nhảy dựng lên: "Mau ngồi xuống, nhanh lên nhanh lên, mau hấp thu bớt linh khí đi."

Nếu cứ như vậy mà hấp thu, nói không chừng sẽ bị nổ tan xác mà chết mất?

Mấy người nhanh chóng ngồi xuống tại chỗ, đem linh khí hấp thụ vào đan điền của mình, lúc này Diệp Kiều mới thoải mái một chút, nàng che lại cái trán, "Sao không ai nhắc là có vụ này xảy ra nữa vậy."

"Tại trước kia cũng đâu có thiên linh căn." Minh Huyền nằm bẹp trên mặt đất, linh khí bây giờ đã tự chủ động tập trung trong sân bọn họ, loại cảm giác này còn rất sảng khoái: "Mà hiện tại cũng đã biết rồi đó, ngươi ráng kiềm chế chút đi."

Diệp Thanh Hàn chỉ trong một thời gian ngắn liền đột phá hai cảnh, danh xưng đệ nhất kiếm tu là hoàn toàn xứng đáng, mấy trưởng lão khác sau khi nghe được tin liền lập tức chạy đến chúc mừng.

Điều này cũng có nghĩa, không ai chú ý đến bọn hắn hết.

Mộc Trọng Hi hứng khởi, "Tới đây."

"Tiểu sư muội. Chúng ta đánh một trận thử xem."

Diệp Kiều đi theo hắn ra ngoài, sau khi ăn đan dược của Tiết Dư, cảm giác khó chịu cũng đã giảm bớt rất nhiều, cảnh giới của nàng cũng đã bị áp chế lâu lắm rồi, vừa hay đang thiếu một trận đánh để thư giãn cơ thể.

Hai người đứng ở ngoài sân, Mộc Trọng Hi áp chế cảnh giới bằng với Diệp Kiều.

Đồng dạng chiêu thức mở đầu, đồng dạng kiếm chiêu, hai đạo Thanh Phong Quyết khởi động, cây cối xung quanh trong nháy mắt liền bị san bằng, không ai so với hai người bọn hắn quen thuộc kiếm quyết của tông mình hơn, tần suất tránh né cùng kiếm chiêu đều không khác nhau là mấy.

Dù sao chỉ là mượn cơ hội làm cho Diệp Kiều gây xao động linh khí một chút, không cần phân thắng bại, kiếm quyết của hai người nhanh chóng đập vỡ mọi thứ.

Cát bụi mịt mù, phá tan linh khí, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nứt gãy của một thứ gì đó vang lên.

"Ầm" một tiếng.

Cả thế giới bỗng dưng an tĩnh lạ thường.

Minh Huyền phủi tay, phất đi tro bụi, dùng tay che đầu, hơi hơi ngẩng đầu quan sát một chút.

Thâm trầm đưa ra kết luận:

"Sập."

Cái gì sập?

Hai Kiếm tu đang sử dụng kiếm quyết đập phá vui vẻ liền phục hồi lại tinh thần, phát hiện cây cột giữa sân đã gãy làm đôi.

"Diệp Kiều!!"

"Mộc Trọng Hi!!"

"Tiết Dư!"

Mỗi người bị điểm danh liền chấn động.

Triệu trưởng lão tuy muộn nhưng đã đến.

Một màn quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, có điều lần trước là cùng với Minh Huyền đốt Tàng Thư Các.

Diệp Kiều: "..." Vì sao mỗi lần bọn họ làm chuyện xấu gì đó đều bị bắt tại trận vậy?

"Các ngươi điên hết rồi đúng không?" Triệu trưởng lão hoang mang rối loạn vội vàng chạy tới.

Hắn với Tần Phạn Phạn cũng đang vây xem thiên tài nhà Vấn Kiếm Tông, Diệp Thanh Hàn trong thời gian ngắn liền phá hai cảnh, 18 tuổi đã là Nguyên Anh.

Kết quả vừa mới lơ đãng không trông chừng đám nhãi ranh này một xíu, thì sân nhà đã bị chúng làm sập?!!

Tiết Dư hơi mỉm cười, ngữ khí ôn nhu, thành thạo đề nghị bồi thường với Triệu trưởng lão, "Chờ ta trở về Tiết gia, ta liền có tiền, đến lúc đó nhất định sẽ trợ cấp tông môn."

"Câm miệng." Triệu trưởng lão đã sớm không còn nuốt trôi việc này: "Cút đi cấm địa."

Minh Huyền ý muốn ngăn lại hắn: "Trưởng lão chờ ta trở về Minh gia..."

"Ngươi cũng cút."

Mộc Trọng Hi: "Trưởng lão..."

"Ba người các ngươi cùng nhau cút đi cấm địa."

Căn bản Chu Hành Vân còn đang tính toán khuyên một câu, nhưng khi thấy vậy liền không dám hé răng thêm nữa.

Hắn không muốn đi cấm địa.

Nhìn Triệu trưởng lão đang nổi trận lôi đình, Diệp Kiều liền hít sâu một hơi: "Đừng vội, chuyện cấm địa để một chút đi rồi nói."

"Nếu không." Nàng che lại chỗ đan điền đang bị xao động, bình tĩnh nói: "Ngài chờ ta phá cảnh trước được không?"

"..."

Triệu trưởng lão một giây trước đó còn nổi trận lôi đình thì giây tiếp theo liền như tắm trong gió xuân: "Sao? Tiểu Kiều, ngươi đang nói cái gì?"

"Đột phá?" Hắn nói: "Đột phá, rốt cuộc đã muốn đột phá rồi sao?"

Minh Huyền: "Vậy chuyện cấm địa còn tính không?"

Triệu trưởng lão dịu đi lửa giận, "Không tính nữa. Bốn người các ngươi mau đi về tu luyện. Đừng làm phiền sư muội các ngươi đột phá."

Tổ hợp bốn người:???

Vì sao?

Làm sập sân rõ ràng là Mộc Trọng Hi với Diệp Kiều mà!!

Cảnh giới của Diệp Kiều vẫn luôn trong tình huống bị áp chế, thiên linh căn trải qua lôi kiếp đã được rột rửa, bằng mắt thường có thể thấy được sự tăng trưởng, nàng liền ngồi xuống tại chỗ, hơi thở của lần thứ nhất đột phá liền truyền ra.

Triệu trưởng lão nhìn thoáng qua, hắn mơ hồ nhẹ nhàng thở phào.

Từ khi biết trong tông môn nhiều thêm được một thiên tài, hắn vẫn luôn lo lắng lỡ đâu nuôi không tốt thì biết làm sao bây giờ, mà Diệp Kiều cũng đã lâu không đột phá, nên hắn sợ mình nuôi thất bại.

Hiện tại xem ra đã tốt rồi, làm cho hắn ít nhiều gì cũng có chút vui mừng.

Vừa định kêu Diệp Kiều đứng lên nói chuyện một chút, thì hơi thở của lần đột phá thứ hai liền truyền ra.

Giống với Diệp Thanh Hàn, vèo một cái liền đột phá hai cảnh.

Hai luồng hơi thở đột phá ở Trường Minh Tông bất thình lình truyền đến, căn bản mọi người còn đang vây xem Diệp Thanh Hàn, sôi nổi tiến hành chúc mừng liền hoang mang nhìn nhau.

"Ai đột phá?"

Thật trâu bò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.