Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Tần Phạn Phạn, Diệp Kiều gãi gãi đầu, rối rắm một lát: "Nếu ta nói, ta là thiên linh căn, thì ngài tin không?"
Tần Phạn Phạn buông xuống thanh kiếm trong tay, lo lắng sốt ruột nhìn nàng, "Ai nha, Tiểu Kiều, không lẽ ngươi bị tam tu biến thành đứa ngốc rồi?"
Diệp Kiều ngẩn người: "Không có."
Tuy rằng có đôi khi sử dụng quá mức sẽ ngất xỉu, nhưng cũng không đến mức biến thành đứa ngốc.
Hai người có thể nói là một người dám hỏi, một người dám đáp.
Không phải, đợi chút, nàng phản ứng lại đây: "Ngài coi ta là đứa ngốc sao?"
Tần Phạn Phạn bị nàng hỏi khiến cho chột dạ, hắn thẳng sống lưng, "Vậy đang êm đẹp thì ngươi nói chuyện này làm gì?" Hắn chỉ tay vào Diệp Kiều bắt đầu hằng ngày công kích.
"Tu luyện đi, các ngươi mới tí tuổi, không nỗ lực sao được?"
Diệp Kiều khóe miệng co giật, hít một hơi thật sâu, "Được rồi." Nàng đi tìm tiểu sư thúc.
Nhìn Diệp Kiều rời đi, Tần Phạn Phạn liền chạy nhanh đuổi theo, bởi vì hắn phát hiện, hình như con nhóc Diệp Kiều này đúng là không có nói giỡn.
Ai mượn trước kia hình tượng của đối phương luôn không đàng hoàng khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng làm chi, Tần Phạn Phạn hô to một tiếng, đem kiếm ném đi, thành thạo vuốt râu, hóa thân thành phần tử tri thức, bộ dáng cao nhân, "Tiểu Kiều, ta biết chuyện của thiên linh căn!"
Diệp Kiều lập tức thu lại bước chân, Tần Phạn Phạn vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-lanh-cuu-vot-ca-tong-mon-/3555944/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.