Lúc Mộc Trọng Hi đá văng cửa, cảnh mọi người thấy được chính là sáu Kiếm tu đang đánh nhau, còn Diệp Kiều thì ở phía sau khích động.
Minh Huyền cũng dần dần cảm nhận được thú vui trong việc gạt người, nên hắn liền đứng ở phía sau lâu lâu lại cười cuồng dã lên một tiếng.
Bộ dáng của hai người không hề giống đệ tử chính đạo một chút nào, nói thẳng ra thì giống mấy tên tiểu nhân chuyên đóng vai ác trong truyện tiểu thuyết bán ngoài chợ hơn.
Đám người Tống gia không rõ nguyên nhân liền đơ tại chỗ: "...Ờm, xin hỏi. Chúng ta đến đây để cứu vớt sáu tu sĩ đáng thương này đúng không?"
Nếu đúng là như vậy, thì bọn họ có thể hiểu được vì sao Trường Minh Tông lại lo lắng chạy nhanh đến đây rồi.
"Người nào là sư muội với sư huynh của ngươi?" Một tu sĩ khác nhìn qua Mộc Trọng Hi, "Là người bị đánh tàn nhẫn nhất ở đằng kia hả?"
Mộc Trọng Hi quỷ dị trầm mặc: "Không phải. Nàng là người ở phía sau."
Tu sĩ nọ mất nửa ngày mới nói ra được một câu: "Ờm, thân truyền các ngươi rất biết chơi."
Một người thì bắt người thừa kế của Tống gia làm con tin, mang danh hắn để ra lệnh cho bọn họ. Một người "đang gặp nguy hiểm" thì bây giờ lại rượt sáu Kim Đan chạy vòng vòng.
Cho hỏi thân truyền bây giờ, đều chơi dơ như vậy ư?
"Diệp Kiều." Tống Hàn Thanh thấy một màn như vậy, liền khó thở, trên trán nổi đầy gân xanh, nhưng lại có chút bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-lanh-cuu-vot-ca-tong-mon-/3555941/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.