🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lưu ảnh thạch?

Đệt.

"Diệp Kiều." Tống Hàn Thanh câm nín: "Ngươi còn mang theo cả lưu ảnh thạch nữa hả?"

Tuy thiếu đạo đức nhưng rất có lòng a, có ai khi vào Ma tộc rồi vẫn còn nhớ mang theo lưu ảnh thạch như nàng không?

Đến nỗi gương mặt lạnh lùng lâu năm của Diệp Thanh Hàn cũng dần nứt ra. Không ai muốn nhớ lại kí ức mình bị bỏ tù, rồi sau đó bị Diệp Kiều chỉ huy xoay vòng vòng đâu.

Nhưng ai mà biết tại sao tên đầu đất Tô Trọc này lại nhất quyết không phục chứ?

Tống Hàn Thanh chỉ có thể lạnh lùng trừng mắt liếc Tô Trọc, lúc Diệp Kiều lấy ra lưu ảnh thạch, hình ảnh trong nháy mắt liền xuất hiện trước mắt mọi người.

Không chỉ có nhóm thân truyền tò mò Diệp Kiều đã trải qua cái gì, mà ngay cả nhóm tông chủ cũng tò mò.

Bọn họ chỉ nghe được động tĩnh mà thôi, chứ tình huống cụ thể như thế nào, thì Tần Phạn Phạn cũng không có hỏi, hắn sợ sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của đệ tử nhà mình.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, cảnh đầu tiên bọn họ thấy chính là sau khi Diệp Kiều bị truyền đến địa bàn của Ma tộc, nàng liền trốn vào một nơi để bình tĩnh trong chốc lát, sau đó lại dán bùa lên người rồi thành thạo lột đồ của một tên Ma tộc.

Sau đó lại chứng kiến những hành động đáng khinh của nàng, rồi đến việc thấy nàng âm thầm ghi nhớ ngôn ngữ của Ma tộc, khi học xong thì tiếp theo nàng lại thân thiện niềm nỡ mà đi giao lưu bắt chuyện với mấy tên Ma tộc khác để thu thập tin tức.

Tư Diệu Ngôn đánh giá rất đúng trọng tâm: "Có ai gan lớn như nàng đâu, mà nếu các ngươi có gan thì cũng không thể nhớ được ngôn ngữ của Ma tộc đi?"

Tô Trọc câm nín, nói không nên lời khi nghe được câu 'ta giỏi hơn nên ta làm được' của Diệp Kiều.

Việc này, nếu đổi lại là một người nào khác thì chắc chắn sẽ không làm được như vậy.

Mà trong lúc lưu ảnh thạch đang chiếu thì lúc này Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn có thể được đặt cho một cái tên cực kì thân thương là tổ hợp bị bỏ tù, đang ngồi ôm gối xoay mặt vào tường mà hoài nghi nhân sinh.

Sau khi nhìn thấy hai người bọn họ, Minh Huyền đã hiểu rõ: "Thì ra bọn họ thật sự đã bị bắt nhốt vào ngục tối nha."

Hả dạ ghê, vừa lòng ghê.

"Ta đã nói là các ngươi đừng đi mà." Minh Huyền làm bộ làm tịch nói: "Không nghe người khác khuyên thì trách ai."

Tống Hàn Thanh: "..."

Diệp Thanh Hàn dự định dùng ánh mắt lạnh thấu xương để đông chết Minh Huyền.

Minh Huyền không thèm quan tâm tới việc kéo giá trị thù hận lên người, hắn rất hứng thú mà nhìn vào lưu ảnh thạch để xem Diệp Kiều đã dùng gương mặt nói dối không chớp mắt của mình để lừa lấy quần áo của người khác ra sao.

Sau đó lại thong thả mà mặc vào rồi nghênh ngang đi vào như một cấp trên.

Cảnh tượng kế tiếp càng xuất sắc hơn nữa.

Đặc biệt là biểu tình của Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh khi biết được Ma tộc kia chính là Diệp Kiều, cực kì đặc sắc luôn.

Thì ra ai cũng giống nhau thôi.

Đều bị Diệp Kiều hù dọa.

Vậy thì bọn họ an tâm rồi.

Lưu ảnh thạch chiếu lại hình ảnh cũng không nhanh, nên chờ đến khi mọi người đã xem hết toàn bộ quá trình thì bất kì ai cũng không hé răng nói một câu.

Ngay cả người từ đó đến giờ rất thích tranh cãi như Sở Hành Chi cũng im lặng, hắn nghẹn họng, lại bất chấp mọi thứ mà buông xuôi: "A đúng đúng đúng, được lắm được lắm, ai cũng bị thuyết phục hết rồi đi."

Tức ghê á, cuối cùng cũng hiểu vì sao Đại sư huynh lại trở thành tả hữu hộ pháp của Diệp Kiều rồi.

Mới đến ngày đầu tiên đã bị giam vào ngục tối.

Sở Hành Chi tức đến phồng mặt như con cá nóc.

"Thật là lợi hại."

"Nếu với năng lực học tập của ta thì một năm còn chưa học được đâu."

Cũng là người với người thôi mà, sao chênh lệch dữ vậy.

"Nói cách khác, trong lúc chúng ta còn đang thương lượng tìm cách thì nàng đã tiến công vào doanh trại của quân địch rồi."

"Còn khi chúng ta đang bày trận, thì nàng đã lên làm Thánh nữ luôn ha."

"Chờ chúng ta ngủ xong một giấc rồi tỉnh lại, thì Diệp Kiều đã xúi giục xong thành chủ Thành Vân Thủy rồi."

"..." Con mẹ nó, tiến độ hai bên không tương đồng, thì bọn họ đòi so cái gì nữa.

Miểu Miểu chống cằm: "Đây là hình ảnh của một đại lão chân chính sao?"

Sự thật chứng minh, ai nói đại lão nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi? Đại lão chân chính là người người có thể trên gánh trên vai hai trọng trách lớn a!!

Ở đây nàng là người có hảo cảm với Diệp Kiều nhất, nàng có thể được thả ra cũng là nhờ vào Diệp Kiều.

Không thấy Tống Hàn Thanh với Diệp Thanh Hàn còn chưa được đãi ngộ như này sao?

Miểu Miểu lập tức vui vẻ, vẫy tay với Diệp Kiều, cười cong mắt: "Ở bí cảnh sau, nếu cần thiết thì hai tông chúng ta có thể hợp tác nha."

Không còn cách nào khác, nàng cũng muốn được đại lão dẫn đi trải nghiệm vui sướng.

Diệp Kiều cũng không từ chối tuyệt, "Được nhe, nếu có cơ hội thì hợp tác ha."

"..."

"Nhìn nàng lấy được Hỗn Độn Châu, thì ta còn khó chịu hơn việc bị giết." Sở Hành Chi ruột gan cồn cào, khó chịu muốn chết.

Tiểu sư muội Vấn Kiếm Tông sợ hắn mất mặt, liền kéo Sở Hành Chi đi: "Nhị sư huynh à, ngươi đừng có kêu la nữa."

Dù cho nàng có hành động đáng khinh như thế nào, thì Đại sư huynh với Tống Hàn Thanh thoát ra được cũng là nhờ vào nàng, nên Hỗn Độn Châu không cho nàng thì cho ai.

"Đại sư huynh." Tô Trọc nghẹn khuất đến đỏ mặt, "Chúng ta đi chưa?"

"Đi thôi. Nhất định sau này sẽ cho bọn họ nếm được kết cục bị đẹp mặt!" Tống Hàn Thanh lạnh nhạt nói.

Hắn cũng chỉ có thể nói mấy câu tàn nhẫn như vậy, để có thể giữ lại một chút mặt mũi mà thôi.

Hai mắt Vân Thước dao động, rồi xoay người đi theo mấy sư huynh.

Suốt cả quá trình thực hiện nhiệm vụ lần này, đối với mọi người, nàng không có chút cảm giác tồn tại nào.

Mà Diệp Kiều chú ý đến Vân Thước cũng là vì trên người nàng có một hơi thở kì lạ.

Chu Hành Vân chậm rãi nói: "Tiểu sư muội kia của Nguyệt Thanh Tông, trên người có hơi thở của Yêu tộc."

Diệp Kiều: "Yêu Vương hả?"

Nhanh như vậy sao? Tốc độ công lược nam nhân của Vân Thước đã đến cấp bậc Yêu Vương rồi ư?

Chu Hành Vân: "Chắc là không phải đâu, có lẽ là nàng vừa mới thu phục được một con yêu thú đi." Hơi thở của Yêu tộc quá nồng, không chỉ hắn cảm nhận được mà ngay cả Diệp Thanh Hàn cũng vậy.

Tuy rằng việc thu phục được yêu thú là dựa vào kì ngộ của từng người, nhưng kì ngộ của Vân Thước lại có chút tốt quá mức cho phép a.

Diệp Kiều nhướng mày, suy tư một lát.

Nghĩ tới trong nguyên tác, nữ chủ có một sủng vật.

Thanh Loan Điểu sao?

Trong tiểu thuyết sủng vật của Vân Thước rất nhiều, nào là Thanh Loan Điểu, Tầm Bảo Thú, về sau nghe nói còn có 7749 loại Yêu Vương gì gì đó nữa.

"Ta nghe nói lúc trước Tư Diệu Ngôn còn nhìn thấy nàng ta ở cùng với một người nam nhân nào đó." Mộc Trọng Hi thò đầu qua, cảm thán: "Nàng ta thay nam nhân như thay áo a."

"Chắc là do lớn lên xinh đẹp đi." Diệp Kiều vuốt cằm.

"..." Tiết Dư bất lực thở dài.

Mấy người này chụm đầu vào nhau nói chuyện nhìn rất giống mấy ông già nhàn nhã ở trong thôn a.

Vấn đề là tiểu sư muội cũng tham gia chỉ chỉ trỏ trỏ là cái méo gì vậy? Ngươi cũng là nữ tử đó.

Thời gian dài như vậy, Diệp Kiều cũng đã coi mình như nam nhân, thậm chí còn khoanh tay, nhịp chân, bộ dáng cà lơ phất phơ, thì ai nhìn vào mà không trầm mặc, đã vậy quần áo thì chỉ có một màu.

Ngoại trừ tông phục màu đỏ ra, thì nếu không phải là màu xanh biển, thì cũng là màu xanh lơ, toàn mấy màu sắc nhàm chán.

"Tiểu sư muội à." Tiết Dư lo lắng sốt ruột nói: "Ngươi như vậy thì làm sao tìm được đạo lữ a."

"Vợ của Kiếm tu chúng ta chính là kiếm ha." Mộc Trọng Hi lớn tiếng đáp trả.

"Cuộc đời này một khi đã gia nhập vào kiếm đạo, thì độc thân là tốt nhất." Hắn trịnh trọng nói: "Kiếm sẽ không cắm sừng ngươi."

Diệp Kiều tặng hắn một tràng vỗ tay, không nghĩ tới hắn còn có thể giác ngộ được như vậy nha.

Sau khi mọi người quay về nhà, Tần Phạn Phạn liền đưa tới Hỗn Độn Châu. Lúc này mọi người liền dựa vào bàn, cùng nhau nghiên cứu tác dụng của hạt châu.

"Dùng như thế nào vậy?"

Diệp Kiều đem nó đặt trên bàn, tự hỏi.

Bảo vật được hình thành từ thuở khai thiên lập địa, với kích thước lớn như một nắm tay.

Nàng nói: "Nuốt hả?"

"Sẽ bị nghẹn chết đó." Mộc Trọng Hi chọt chọt.

"Hay là xíu nữa tìm trưởng lão hỏi một chút." Diệp Kiều tạm cất vào, "Bỏ nó qua một bên đi, để ta cho các ngươi xem cái này vui hơn nè."

Trong bảo khố của Ma tộc nàng đã tìm được một vài pháp khí thú vị a, ví dụ như cái pháp khí có bảy hạt châu màu đen này có thể đánh lén người khác, còn pháp khí hình con bướm này thì khi ném lên người nào đó, nó sẽ trở thành máy nghe lén ở hiện đại nha.

Không chỉ có mấy thứ này, mà còn rất nhiều thứ khác nữa, Diệp Kiều tạm thời vẫn chưa biết được công dụng, nhưng có sao đâu, nàng tin chỉ cần đi hỏi mọi người thì nhất định có thể đem mấy món pháp khí này phát huy tác dụng tốt nhất.

Minh Huyền giật giật khóe miệng: "Ngươi đi Ma tộc để nhập hàng sao?"

Diệp Kiều mạnh mẽ ngụy biện: "Không thể nói như vậy được, ta chỉ lấy có mấy món thôi à."

"Các ngươi có thể sử dụng được không?" Ý của Diệp Kiều là bọn họ thích cái nào thì lấy cái đó đi, dù sao nàng dùng có hết đâu.

Minh Huyền lười biếng ngửa đầu ra sau, "Không. Ngươi giữ hết đi."

Mấy món đồ chơi này, cứ để Diệp Kiều lấp bớt chỗ trống trong túi trữ vật của nàng đi, hắn vẫn không quên được cọng dây thừng trói yêu bị nàng vứt vào túi cô đơn lẻ loi trôi lơ lửng giữa không trung đâu.

Pháp khí nhiều như vậy, chờ đến khi vào bí cảnh chắc sẽ chơi chết mấy người kia luôn.

*********

Do tạm thời không biết được tác dụng của Hỗn Độn Châu, nên Diệp Kiều chỉ có thể cầm hạt châu đi hỏi từng người, đến Tần Phạn Phạn cũng không rõ, vì bình thường đối với loại hạt châu như này thì không ai rõ về tác dụng của nó hết.

Chỉ là lấy ra để hù người khác mà thôi.

Với cái mác bảo vật từ thuở khai thiên lập địa, thì rất thích hợp để lấy nó làm phần thưởng.

Diệp Kiều: "..." Nàng chỉ có thể mang tia hi vọng cuối cùng mà đi tìm tiểu sư thúc không đáng tin cậy nhà mình.

Tạ Sơ Tuyết đang mơ màng ngủ, khi nghe được nàng hỏi về tác dụng của Hỗn Độn Châu, liền mở mắt ra, suy tư một lát rồi đưa ra ý kiến: "Hay là ngươi nuốt nó thử xem?"

Diệp Kiều nuốt nước miếng, "Sẽ chết người đó, tiểu sư thúc."

Tạ Sơ Tuyết nhún vai, vươn tay lấy Đoạt Măng đang treo bên hông Diệp Kiều, sau khi thành công lấy được, hắn liền quăng lên quăng xuống hai cái, rồi cười tủm tỉm: "A nè nè, đây là kiếm bản mệnh của ngươi hả?"

"..."

"Đây là một thanh kiếm sao?" Diệp Kiều chấn kinh rồi: "Không không không, nó chỉ là một cây gậy thôi à."

Tạ Sơ Tuyết: "?"

"Nó không phải là kiếm sao?" Hắn cầm lên ước lượng, "Hmm, tuy hình dạng có chút kì lạ."

"Nhưng nó là kiếm nha."

Diệp Kiều: "Là kiếm gì vậy? Có tốt không?"

Tạ Sơ Tuyết đỡ trán, vẫn là lần đầu thấy có người so với mình càng hời hợt mọi thứ hơn, hắn lại tiếp tục cảm thán, Tần Phạn Phạn đúng là áp dụng hình thức nuôi thả hoàn toàn a, chẳng lẽ thứ mà đám nhóc Trường Minh Tông kế thừa được chính là: Sư phụ dạy đồ đệ, còn sống là tốt rồi?

"Thanh kiếm này tên là Bất Kiến Quân." Hắn chỉ lên bề mặt không có gì nổi bật của nó, có một dòng chữ nhỏ màu đen, "Tên được khắc trên này nè."

"Đừng hỏi tại sao nó lại có hình dạng một cây gậy. Chính là vì tu vi của ngươi quá yếu." Tạ Sơ Tuyết nói chuyện thẳng thừng, "Linh khí là dựa vào chủ nhân để phát triển, chứ không phải để ngươi cầm nó đi chơi người khác."

Sau khi Tạ Sơ Tuyết xem lưu ảnh thạch của nàng, thì cảm xúc duy nhất của hắn chính là, Diệp Kiều rất thích chơi.

Đem mấy thân truyền khác chơi cho xoay vòng vòng.

Diệp Kiều bắt đầu tưởng tượng đến cảnh trong lúc thi đấu nàng đang cùng người khác đối đầu với nhau một chọi một, mà lại đem cây gậy đen thui này ra để đánh nhau với Kiếm tu, thì chỉ sợ nhóm thân truyền sẽ cảm thấy nàng vũ nhục bọn họ đi?

"Nhưng mà..." Diệp Kiều sâu kín nói, "Ta đặt tên nó là Đoạt Duẩn a."

Tạ Sơ Tuyết không thể tin được: "Ai dạy ngươi đặt tên như vậy?"

Ngươi thấy cái tên này có dễ nghe chút nào hay không?

Hắn cười một chút: "Mỗi linh kiếm đều có hồn. Đợi nó có ý thức, thì nhất định sẽ rượt đấm ngươi không chừa phát nào."

Diệp Kiều là lần đầu biết được chuyện này: "Kiếm cũng có tính tình nữa sao?"

"Tất nhiên rồi. kiếm của sư huynh ngươi tên Đoạn Trần." Hắn vuốt cằm, không hề keo kiệt mà nhiều chuyện cho nàng nghe: "Nó rất coi thường thái độ nửa sống nửa chết kia của sư huynh ngươi, cho nên sư huynh ngươi cũng ít khi nào sử dụng nó."

Diệp Kiều: "...Cá tính ghê hen." Cuối cùng đã biết vì sao Đại sư huynh không thích dùng kiếm của mình rồi."

Trong lúc hai người đang nhiều chuyện, thì bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng sấm, tuy không có đánh xuống, nhưng tiếng động rất dọa người.

"Là lôi kiếp." Tạ Sơ Tuyết nhận ra.

Diệp Kiều tò mò ngửa đầu nhìn mây đen giăng đầy bên ngoài: "Lôi kiếp của Kim Đan Kỳ sao?"

Nhìn phương hướng thì chính là Trường Minh Tông nha, nên ngoại trừ Nhị sư huynh thì còn ai vào đây nữa.

Lại nói tiếp, nàng tới Tu Chân Giới đã lâu như vậy, còn chưa gặp qua lôi kiếp trông như thế nào a.

Kim Đan ở Tu Chân Giới cũng không nhiều, thua cả Ma tộc, nhưng Ma tộc toàn là tà môn ngoại đạo, nên lôi kiếp sẽ không xuất hiện lớn đến như vậy.

"Thiên phú càng cao, sét đánh càng lớn. Chắc lôi kiếp của Minh Huyền cũng không phải dạng vừa đâu."

Diệp Kiều vô thức lui về phía sau nửa bước, nhìn bầu trời sấm sét bên ngoài, lẩm bẩm nói: "Đáng sợ quá đi."

"Hên ghê, thiên phú của ta không tốt như vậy."

Tạ Sơ Tuyết chỉ cười chứ không nói.

Đôi khi kiểm tra đo lường thiên phú cùng linh căn, đá thí nghiệm sẽ có lúc bị sai lệch, nhưng lôi kiếp thì chắc chắn chuẩn 100%.

Thiên đạo đánh xuống lôi kiếp, thiên phú càng cao, lôi càng lớn.

Thật ra hắn rất mong chờ đến lôi kiếp Kim Đan Kỳ của Diệp Kiều nha.

Diệp Kiều nhìn mây đen phủ kín khắp bầu trời, liền giật mình, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài: "Để ta đi xem có thể vẽ ra một vài lá bùa giúp hắn chống đỡ được hay không?"

Lôi kiếp có thể chắn được, đặc biệt là tu vi càng thấp, thì ảnh hưởng của lôi kiếp càng nhỏ.

Việc này đối với người chưa trải sự đời như Diệp Kiều rất hấp dẫn a, vậy nên nàng liền nóng lòng muốn thử chạy đến xem náo nhiệt.

Minh Huyền đang tìm chỗ đất trống cách xa tông môn một chút, tránh cho sét đánh xuống tạo thành cái hố to, thì Triệu trưởng lão nhất định sẽ đòi hắn bồi thường.

Kết quả mới vừa ngồi xuống lại thấy tiểu sư muội hí hửng chạy tới.

Diệp Kiều tìm một vị trí an toàn, sau đó ngồi xuống dẫn khí, "Nhị sư huynh, để ta vẽ Kim Cương phù cho ngươi nha."

Kim Cương phù thôi mà.

Tốc độ vẽ bùa của Diệp Kiều hoàn toàn có thể theo kịp tốc độ thiên lôi đánh xuống, nàng có thể cách xa một chút rồi ném bùa qua, vậy Minh Huyền có thể giảm bớt được một chút đau đớn.

Minh Huyền: "...Ơi trời."

Lần đầu thấy có người dám ở cạnh lôi kiếp mà vẽ bùa.

Mộc Trọng Hi với Tiết Dư nghe được động tĩnh liền nhìn về phía mây đen đang tụ giữa không trung, giật mình một cái: "Đó là lôi kiếp của Minh Huyền sao?"

Đám mây thật to a.

"Đúng vậy." Tạ Sơ Tuyết đã thấy qua, hắn nhớ rõ đám mây này so với đám mây của Chu Hành Vân lúc trước còn to hơn.

So với cái này, thì Tạ Sơ Tuyết càng tò mò một chuyện khác hơn.

"Các ngươi không muốn xem trình độ vẽ bùa của Diệp Kiều sao?"

Tạ Sơ Tuyết biết Diệp Kiều là một Phù tu, nhưng Phù tu cũng sẽ không giống nhau, tốc độ vẽ càng nhanh, xác suất thành công càng cao thì mới được gọi là thiên phú bẩm sinh.

Thế là hắn xách hai sư điệt của mình như xách hai con gà, nhiệt tình bay đến chỗ thiên lôi: "Đi thôi đi thôi, chúng ta cùng xem thử nàng vẽ bùa như thế nào a."

"???"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.