Nàng dựa vào bàn nghỉ ngơi một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, giây tiếp theo liền bắt đầu nhảy nhót tung tăng.
Diệp Kiều ở trước mặt Minh Huyền vẫy tay, "Nhị sư huynh, bây giờ chúng ta đi ra ngoài bán bùa đi?"
Ba ngày ba đêm không ngủ mới vẽ ra được nhiều như vậy, không bán kiếm tiền thì hơi đáng tiếc.
Minh Huyền ngẩn người: "Tông môn có quy định, không cho đệ tử lén lút buôn bán mà?"
Hắn không thiếu linh thạch, nên bình thường cũng không nghĩ đến việc đem bùa ra chợ để buôn bán.
Diệp Kiều tỏ vẻ không sao cả: "Chúng ta lén đi bán mà, không sao đâu. Nếu lỡ bị bắt thì cùng lắm bị nhốt vào cấm địa thôi."
—— Cũng không biết ở Vấn Kiếm Tông có cấm địa không.
Minh Huyền nghe xong cũng quyết định không thèm quan tâm đến mấy cái quy định kia nữa.
Từ lúc tiểu sư muội xuất hiện, bốn người bọn họ ra vào cấm địa thường xuyên như đi chơi đến nỗi coi nó không khác gì nhà mình.
Kiểu sinh hoạt lười biếng này tuy không thể làm cho bọn họ trở nên mạnh hơn, nhưng lại rất thoải mái.
"Được rồi."
************
Thành Phù Sinh dường như không có sạp bán hàng, tất cả đều là cửa hàng xa hoa lộng lẫy, cho dù là ban ngày vẫn rất phồn hoa, bọn họ liếc nhìn qua mấy cửa hàng bán đồ tiêu khiển thường ngày, vậy mà lại phát hiện có bán cả tiểu thuyết về nhóm thân truyền.
Đợi Diệp Kiều tìm ra được một chỗ thích hợp, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-lanh-cuu-vot-ca-tong-mon-/3555414/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.