Một canh giờ trước khi bí cảnh mở ra, nhóm người Diệp Kiều đã đứng ở lối vào, Tiết Dư đã giảng qua cho nàng nghe, bên trong bí cảnh đều có sương mù, nếu hít vào mũi sẽ bị choáng váng, vì tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất nhiều người đã mua pháp khí để ngăn cách sương mù.
Diệp Kiều: "Vậy chúng ta có pháp khí không?"
"Không có." Tiết Dư đúng sự thật trả lời: "Trường Minh Tông không có khí tu, không có ai luyện khí, nếu cần thì đến Thành Phong Tông mua, bọn họ nhiều khí tu."
"Vậy thì lúc đi vào chúng ta thi thố kiều gì?" Tùy ý như vậy sao?
Trong trí nhớ của Diệp Kiều, mỗi lần hạ bí cảnh nữ chủ đều được trang bị một đống thiên linh địa bảo, pháp khí đan dược, sao đến phiên bọn họ lại trở thành khó coi như vậy.
Minh Huyền không chút để ý nói: "Nếu ngươi có thể nín thở thì nín thở là được rồi. Không thể thì lấy tạm thứ gì che mũi miệng lại, có điều đến lúc phải đánh nhau nói, sẽ có chút phiền phức."
Diệp Kiều nghe vậy liền bắt đầu tự hỏi, nếu chỉ là sương mù thì có lẽ sẽ không khác gì với sương mù buổi sáng ở thời hiện đại nhỉ? Nàng mở túi không gian, lấy ra một miếng vải bố, dùng huyền kiếm cắt mấy lần, cuối cùng cắt thành hình dạng khẩu trang, quả thực có thể nói là hoàn mỹ.
"Mang lên." Diệp Kiều làm nhiều lên mười mấy cái, lo trước khỏi họa, sau đó ném cho ba sự huynh mỗi người một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-lanh-cuu-vot-ca-tong-mon-/3400414/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.