Sau cùng hai người cũng không cầm kiếm xông vào đánh nhau, trong tông môn cấm rút kiếm nội đấu, đây là chuyện ai cũng biết rõ, nhưng nếu không có môn quy này, Mộc Trọng Hi cảm thấy hắn cùng Minh Huyền chắc chắn sẽ phải có một người chết mới thôi.
"Đừng gây chuyện nữa." Tiết Dư bất đắc dĩ đứng ra ngăn cản hai người: "Đoạn Dự trưởng lão sắp tới rồi đấy."
Vị trưởng lão phụ trách huấn luyện bọn họ là một nam tử râu ria xồm xoàm, thân cao thể tráng.
"Ngươi chính là đệ tử thân truyền mới sao?" Đoạn Dự vỗ vỗ vai Diệp Kiều, nàng chỉ cảm thấy mình sắp bị hắn đập cho nằm sấp xuống đất rồi.
Nàng: "..."
Đoạn Dự hơi kinh hãi, hỏi: "Như vậy mà không chịu nổi rồi sao?"
Diệp Kiều nhìn cơ bắp cuồn cuộn của hắn, lại nâng nâng cánh tay như cái nhánh tre của mình, hoàn toàn không dám hé răng.
Mộc Trọng Hi bĩu môi, nói: "Trưởng lão, nàng cũng không phải ta, bị ngài hành hạ nhiều năm như vậy."
"Diệp Kiều mới đến ngày đầu tiên, ngài ôn nhu với nàng một chút đi."
Diệp Kiều quay đầu nhìn hắn đầy cảm kích. Không uổng công chúng ta quen biết nhau mà.
Đoạn Dự ha hả cười, đáp: "Đó là đương nhiên, ta hiểu rõ, hiểu rõ."
Hắn đánh giá Diệp Kiều một vòng, có lẽ là cảm thấy đệ tử này đến cái cái vỗ vai nhẹ của mình mà cũng không đỡ nổi, chỉ có thể tiếc nuối mà mở miệng: "Thử đạp thanh phong trước đi vậy."
Đoạn Dự ném cho nàng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-lanh-cuu-vot-ca-tong-mon-/3400407/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.