"Ta..." - Yến Dĩ Tuần không phản bác được, bộ dạng vừa nãy của hắn quả thật giống như đang nũng nịu với Kỳ Văn.
Kỳ Văn vén tay của Yến Dĩ Tuần ra khỏi mắt mình, tầm mắt trở lại như cũ. Thấy Yến Dĩ Tuần á khẩu không trả lời được, Kỳ Văn lại không nhịn được muốn trêu hắn: "Nếu điện hạ nói vài câu êm tai, ta sẽ không nhìn Ngũ điện hạ nữa."
Bên cạnh là tiếng ca nữ, vũ nữ múa hát cùng với tiếng đàn của nhạc công, giọng nói trong trẻo của Kỳ Văn như hòa làm một với họ. Yến Dĩ Tuần hoàn toàn không để tâm đến ca múa, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Kỳ Văn: "Ngươi muốn nghe cái gì?"
"Muốn nghe..."- Kỳ Văn chớp chớp mắt: "Nghe ngươi nói với ta 'Ca ca à, đừng nhìn hắn nữa', giống như Thượng Thanh công chúa vẫn thường gọi ngươi là Tuần ca ca ấy. Làm nũng với ta đi, ta sẽ nghe lời ngươi."
"...Đây là kiểu xưng hô gì?" - Yến Dĩ Tuần không nói nên lời: "Ta làm sao có thể nói được?"
"Vậy thì thôi."- Kỳ Văn tỏ vẻ đáng tiếc, muốn quay đầu nhìn Yến Chiêu: "Ngươi không nói được cũng không sao, ta không ép ngươi."
Vừa định nghiêng đầu qua, Kỳ Văn đã bị Yến Dĩ Tuần xoay đầu trở về.
Yến Dĩ Tuần ngượng ngùng: "Ca ca à, đừng nhìn hắn nữa."
Sau đó Yến Dĩ Tuần gian nan nói thêm một câu: "Nhìn ta thôi, có được không?"
Hắn không chắc chắn lắm, hỏi lại: "Nũng nịu như vậy sao?"
Đúng là có cố gắng. Khóe miệng Kỳ Văn giương lên.
Yến Dĩ Tuần lúc này khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-noi-ngot-tung-hoanh-hau-cung/340845/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.