May mắn là Yến Thanh Việt không phái nhiều thích khách tới, đánh nhau một phen đã giải quyết xong xuôi. Nhìn xuống thi thể ở dưới chân, Yến Dĩ Tuần thu kiếm lại. Hắn trực tiếp bước qua thi thể, ôm Kỳ Văn đến chỗ xe ngựa: "Đi thôi."
Hắn khẳng định: "Yến Thanh Việt sẽ còn phái thêm người ám sát chúng ta, tình hình ở Hoài Bắc cũng không thể chậm trễ, chúng ta cần sớm lên đường đến Hoài Bắc."
Sắc trời dần tối muộn, những người khác đi đường đã khá mệt mỏi, nếu ở lại lâu hơn không biết chừng sẽ gặp mai phục tiếp. Nơi này không nên ở lâu, Trì Linh gật đầu đồng ý. Bọn họ lên xe ngựa, tiếp tục hành trình.
Trên đường vừa đi vừa nghỉ, gấp gáp khoảng hai mươi ngày đã đến được Hoài Bắc. Tiến vào địa phận của Hoài Bắc có thể thấy rõ ràng càng vào sâu bên trong càng vắng vẻ, yên tĩnh.
Xe ngựa dừng lại tại cửa khẩu, việc kiểm soát ra vào cửa khẩu Hoài Bắc coi như nghiêm ngặt. Mọi chiếc xe ngựa và người đi đường đều phải có văn thư thông hành mới có thể đi qua. Lục Diên lấy văn thư ra, thuận lợi tiến vào Hoài Bắc.
Tri phủ Hoài Bắc ra tiếp đón bọn họ.
Mặt của Tri phủ lúc này buồn rười rượi, tóc đen đã xen lẫn vài sợi tóc bạc, hai mắt hằn đầy tơ máu, hiển nhiên là bộ dạng ăn không ngon ngủ không yên.
Trên người Tri phủ mặc một lớp quần áo dày, miệng được che kín bằng vải bố. Ông ta ra lệnh cho người dưới trướng đem vải bố dùng để bịt mũi miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-noi-ngot-tung-hoanh-hau-cung/340839/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.