Ta nhìn sườn mặt chàng một lúc, loạng choạng bước ra khỏi phòng.
Không đến mấy ngày, Ân Cửu Thanh đến, hắn đưa cho ta một lọ thuốc nước: "Uống thuốc này, trong vòng bảy ngày, nàng sẽ có biểu hiện trúng độc giả chết. Hai ngày nay nàng hãy uống nó, còn lại ta sẽ sắp xếp."
Ta khịt mũi cười khẩy: "Không ngờ ngài thật lòng thích ta, quốc tang ba tháng còn chưa qua, ngài đã nóng lòng đến vậy?"
Ân Cửu Thanh im lặng hồi lâu, cuối cùng mới trầm giọng nói: "Đây vốn là lựa chọn của chính nàng."
"Bệ hạ."
Hận Ngọc xông vào, hành lễ với Ân Cửu Thanh, lửa giận cuồn cuộn trong lòng, n.g.ự.c phập phồng: "Thần phụ không biết Bệ hạ hôm nay giá lâm, tiếp đón chậm trễ, mong Bệ hạ thứ tội."
Sao Hận Ngọc lại xuất hiện? Bên ngoài toàn là thị vệ Ân Cửu Thanh mang đến, nàng ấy làm sao vào được?
Ta trừng lớn mắt không thể tin nổi, trong lòng càng lúc càng bất an.
Chẳng lẽ nàng ấy nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta? Nếu không tại sao ánh mắt nàng ấy lại lạnh lùng như vậy, gần như nhìn thấu ta.
"Không sao."
Ân Cửu Thanh phẩy tay: "Trẫm về cung trước."
"Các ngươi đã nói gì?"
Sau khi Ân Cửu Thanh rời đi, Hận Ngọc ngồi xuống ghế, sắc mặt âm trầm tra hỏi: "Hoàng thượng đã nói gì với muội?"
Tim ta đập thình thịch, hô hấp như ngừng lại.
Ta nắm chặt lọ ngọc nhỏ trong tay áo, căng thẳng đến nỗi không nói nên lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói: "Không có gì."
"Muội còn gạt ta."
Hận Ngọc đứng dậy túm lấy cổ tay ta, móc lọ ngọc nhỏ từ lòng bàn tay ta ra rồi hung hăng ném xuống đất, mảnh sứ vỡ vụn b.ắ.n tung ra tứ phía: "Có phải hắn ta uy h.i.ế.p muội không? Tại sao muội lại nhận thuốc của hắn? Giả c.h.ế.t trốn đi? Vương phủ là nhà giam sao? Muội muốn chạy trốn? Muội muốn lột xác vào cung làm sủng phi của Hoàng thượng?"
Ta bị nàng ta nắm chặt cổ tay, lắc đầu lia lịa, nhưng không thể nói ra hai chữ "Không phải".
"Châu Châu, muội nói cho ta biết, muội nói ra ta sẽ tin, có phải muội có nỗi khổ tâm gì không, muội nói đi."
Ta có thể nói gì? Chẳng lẽ ta có thể nói với Hận Ngọc rằng những gì bọn họ phải chịu đựng đều là do ta gây ra?
Cái c.h.ế.t của Ngữ Dung, Ân Cửu Dật trở nên ngốc nghếch, khuôn mặt nàng bị hủy hoại, làm sao ta có thể nói với nàng rằng tất cả những bất hạnh này đều là do ta gây ra, mà ta lại bình an vô sự?
Trên cổ tay nàng còn quấn lớp băng gạc dày, làm sao ta nói ra được? Sao ta có thể nói ra được?
"Đây là lựa chọn của chính ta."
Hận Ngọc lúc này mới suy sụp lùi lại, ngồi xuống ghế nhìn ta: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là trên thuyền của hồ Liễm Diễm, biểu ca dẫn ngươi du ngoạn giữa hồ sen, sau đó Thái tử đón ngươi đã say rượu đi. Thì ra lúc đó đã có điềm báo, vậy tại sao ngươi còn phải hạ mình gả cho Vương gia? Vương phủ gặp nạn mới bao lâu, ngươi đã muốn bỏ rơi Vương phủ?"
"Tại sao không nói? Ngươi nói đi."
Hận Ngọc đỏ hoe mắt: "Ngươi chê chúng ta liên lụy đến ngươi, cho nên muốn tìm đường lui khác phải không? Biểu ca ngốc rồi ngươi liền không cần hắn nữa phải không? Chương Thu Hà, ngươi còn có lương tâm không?"
Ta lại biến thành Chương Thu Hà, ta vốn dĩ là Chương Thu Hà mà.
"Lúc ngươi mới vào Vương phủ, mang bộ dạng xa cách người khác, tính tình cũng không được người ta thích, ngươi cho rằng ta và Ngữ Dung muốn nịnh bợ ngươi sao? Nếu không phải biểu ca ngàn lần dặn dò chúng ta đối xử tốt với ngươi, nếu không phải hắn nói ngươi đã chịu nhiều khổ cực, bảo chúng ta chơi với ngươi nhiều hơn, ngươi cho rằng chúng ta muốn để ý đến ngươi sao?"
Nàng ta che mặt, khóc đến gần như sụp đổ, vai run lên: "Hắn chỉ là trở nên ngốc nghếch thôi, ngươi liền không cần hắn nữa, hắn không phải vẫn còn sống sao? Nếu Ngữ Dung còn sống, dù thế nào ta cũng sẽ chăm sóc nàng ấy. Ngươi, nữ nhân này, ngươi còn có lương tâm không? Sao ngươi có thể như vậy?"
Hận Ngọc rõ ràng là tức giận đến cực điểm, cả người run rẩy vì kích động, vừa khóc vừa gào lên, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây không thể nào ngừng lại: "Ngươi muốn cút thì cút sớm đi, ngươi lại còn muốn giả c.h.ế.t để Vương phủ tổ chức tang lễ cho ngươi, ngươi đừng hòng. Ta sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì ngươi, ngươi cút thẳng đi, ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa, ngươi cút đi, ngươi cút đi."
60
Hận Ngọc không nói chuyện với ta nữa.
Nàng dường như lấy lại tinh thần sau một đêm, nàng bắt đầu tự mình chăm sóc Ân Cửu Dật, ngay cả sân của chàng cũng không cho ta vào.
Thực ra đây cũng coi như là chuyện tốt.
Ta ôm Nguyên Bảo muốn đi xem Ân Cửu Dật, nàng chặn ta ở cửa sân, giọng điệu mang theo sự lạnh lẽo không thuộc về mùa này: "Không phải ngươi muốn đi sao? Sao ngươi còn chưa đi?"
"Ta có thể vào thăm Vương gia được không?"
"Hắn đã ngốc rồi, ngươi còn có gì để xem, ngươi giả nhân giả nghĩa như vậy, không xem cũng được."
Ta mím môi, xoay người ôm mèo rời đi.
"Chương Thu Hà, ta hỏi ngươi lần nữa, có phải ngươi có chuyện gì giấu ta không, ngươi nói ra ta sẽ tin ngươi." Nàng gọi ta từ phía sau.
Ta không trả lời, nếu nàng biết ta hại c.h.ế.t Ngữ Dung, ta sẽ càng đau khổ hơn bây giờ.
Ân Cửu Thanh lại đến Vương phủ, nhìn ta nước mắt lưng tròng, hắn ta đứng chắp tay sau lưng: "Thu Hà, đi theo ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]