Bàn tay buông thõng bên hông vô thức sờ lên vạt áo, nắm chặt lấy quan bào màu xanh lá cây tạo thành một nếp gấp nhỏ.
Một lúc lâu sau, hắn cầm lấy chiếc ô giấy dầu dựa bên cạnh, cúi đầu giũ nước hai cái: "Là thần tử, đây là bổn phận của ta. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đưa Vương gia trở về cho nàng."
Hắn cầm ô dẫn tiểu đồng rời đi, bóng lưng gầy gò nhưng thẳng tắp biến mất trong màn mưa.
Không lâu sau, Ân Cửu Thanh dẫn Thái tử phi Tề Mai đến.
Khi đến linh đường bái tế, ta lên tiếng gọi Ân Cửu Thanh lại: "Biểu ca, không biết có thể mượn huynh một chút được không?"
Ân Cửu Thanh trầm ngâm một lát, nói với Tề Mai: "Lát nữa nàng về phủ trước đi."
Nụ cười trên mặt Tề Mai cứng lại, khẽ gật đầu đáp ứng, nhìn ta và Ân Cửu Thanh ra khỏi linh đường.
Trong tiền sảnh, nha hoàn dâng trà lên, ta phân phó bọn họ lui xuống hết.
Ân Cửu Thanh ngồi ngay ngắn trên ghế, thờ ơ mân mê mép chén trà, hồi lâu mới nói: "Triều đình đã phái người đi điều tra rồi, Hoàng huynh sẽ không sao đâu."
Ta quan sát Ân Cửu Thanh, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của hắn.
Sắc mặt Ân Cửu Thanh lạnh đi: "Sao nàng cứ nhìn ta như vậy? Nàng muốn nói gì với ta?"
"Tính tình chàng như vậy, không thể nào kết thù với ai. Chàng có thân phận tôn quý vô thượng, người thường căn bản không dám ra tay với chàng. Nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726941/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.